Mục lục
Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trần Thiên Sư,côcũng là Thiên Sư, nhất định làcôcó biện pháp mà, đúngkhông?” Sắc ma nữ cầu khẩn.
Trần Ngư khó xử, trong giới huyền học, trận pháp luyện hồn được ngầm cho phép sử dụng, dù sao những hồn ma luyện hồn đều là những ác ma có ác khí cực kì nặng, phần lớn đềuđãgiết người cho nên bị luyện hồn cũngkhôngcó gì đángnói. Vả lại, Thiên Sư có thể luyện hồn ác ma cũng là bản lĩnh của Thiên Sư đó.
“Tôikhôngthể xóa trận luyện hồn được, đó là hành vi khiêu khích với Thiên Sưđãvẽ trận pháp này.”
“Nhưng mà … Nhưng mà Thiên Sư kia làmộtkẻ rất xấu xa.” Sắc ma nữ vội vội vàng vàngnói.
“Đứng dưới góc độ của con người, Thiên Sư thu ác ma làmộtviệc làm tốt.” Trần Ngưnói.
“Nhưng …”
“Đừng cầu xincôta!” Thấy sắc ma nữ còn muốnnói, Hướng Nam chợtđitới, đem sắc ma nữ kéo ra sau, rồi nhìn Trần Ngư, sắc mặt lạnh lẽonói“côđiđược rồi.”
“Hướng Nam,anhđừng như thế mà.” Sắc ma nữ định tránh Hướng Nam nhưngkhôngthể tránh thoát được, ma nữ định kêu Trần Ngư lại nhưng Trần Ngư cũng quay đầuđira khỏi ngõnhỏ.
Sắc ma nữ thấy Trần Ngưđãbỏđi, gấp gáp đến mức suýt khóc lên “Hướng Nam, rốt cuộc làanhmuốn làm gì?”
“Emkhôngcần quan tâm!” Vẻ mặt Hướng Nam vẫn lạnh như tiền.
“Em mặc kệ, được, em kệanh, vậy còn Tiểu Khangthìphải làm sao?” Sắc ma nữ hỏi.
Ánh mắt Hướng Nam lóe lên, nét lạnh lùng hơi buông lỏng, cậu ta nhìn về cậu nhóc nãy giờ vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh, cắn răngnói“Ngày mai em mang Tiểu Khang rời khỏi đâyđi.”
“anh, emkhôngđiđâu!” Tiểu Khang vừa nghe thấy vậythìlập tức bổ nhào qua ôm chặt lấy chân Hướng Nam.
“Em có thểđiđâu được chứ?” Sắc ma nữ tuyệt vọngnói“Đưa Tiểu Khangđiđầu thai là biện pháp duy nhất, bây giờ Tiểu Khangkhôngxuống đượcâmphủ, dù chođira khỏi ngõnhỏthìngười kia vẫn tìm được thôi.”
“anhsẽkhôngđểhắntađi.” Hướng Nam cắn răng, dường nhưđanghạmộtquyết tâm lớn.
“anhkhôngđể chohắntađi? Mặc dùanhlợi hại nhưnganhkhôngthể ra khỏi ngõnhỏnày được.” Sắc ma nữnói“Người kia là vì thấyanhkhôngthể ra khỏi ngõnhỏnày mới có thể lợi dụng Tiểu Khang uy hiếpanh.anhkhônggiết đượchắncũng chỉ có thể ngoan ngoãn để chohắnluyện hồn.”
“Dù saoanhđãở ngõnhỏnày bao năm rồi, dù bịhắnta luyện hồnthìcùng lắmthìanhsẽ‘đồng quy vu tận’ vớihắnta.” Hướng Nam lạnh giọngnói.
Đồng quy vu tận: cùng chếtmộtchỗ.
“anhcó cam tâmkhông? Nếu như thựcsựanhmuốn hồn bay phách lạc, vậyanhcòn cố gắng tu luyện nhiều năm như thế làm gì?”
“Tóm lại,khôngcần em quan tâm!” Hướng Nam bị làm phiềnkhôngtrả lời được bèn quát.
“Mặc kệthìmặc kệ,anhmuốn chết cũngkhôngliên quan đến em, bà đây cũngkhôngthèm để ýanhnữa.” Sắc ma nữ cũng tức điên lên, quay ngườiđikhỏi ngõnhỏ.
“anhHướng Nam, chị Duy Duy giận rồi kìa.” Tiểu Khang ngẩng đầu lênnóinhỏ.
“khôngsao đâu, chút nữacôấy quay lại ấy mà.” Hướng Nam ngồi xổm xuống,nóivới cậu nhóc “Chút nữacôấy về, emđivớicôấy ra khỏi đây nhé.”
“Emkhôngmuốnđi, em muốn ở cạnhanhcơ.” Tiểu Khang lắc đầuthậtmạnh.
“Nghe lời choanh!” Hướng Nam chợt quát lớn, Tiểu Khang cúi đầukhôngdámnóigì thêm.
==
Mở cửaâmlàm la bàn tiêu haokhôngít linh khí, bởi vì có địa điểm nhiều linh khí như ở biệt thự nhà họ Lâu, nên la bàn trở nên vô cùng đỏng đảnh,mộtkhi linh khíkhôngđủ là bắt đầu vù vù mè nheo muốnđibiệt thự nhà họ Lâu để hấp thu linh khí. Trần Ngưđangbận ôn thi cuối học kì, yên tĩnh đọc sách cũngkhôngđược. Lúc đầu,côđịnh trước khi kết thúc kì thisẽkhôngvề nhà, cuối cùng thựcsựlà bị là bàn làm phiềnkhôngchịu nổi, đành phải ômmộtđống sách chiếm cứ phòng sách của Lâu Minh vào cuối tuần.
Lâu Minh nhìn thấy Trần Ngư mangmộtđống sách đến, nào Toán,anhngữ, Triết học …thìvô cùng nghi ngờkhôngbiếtcônhóc này có phải là đem toàn bộ số sáchđãhọc trong học kì này tới đâykhông.
“Sao phải ôn tập nhiều như vậy?” Lâu Minh nhịnkhôngđược hỏi.
“Cuối học kì vừa rồi em toàn vội vàngđikiếm tiền, đâu có tâm tư lên lớp.” Vì muốn thăng cấp tài khoản của mìnhtrêntrang web huyền học, nửa học kì sau, Trần Ngư toàn nửa đêm trốn ra ngoài bắt ma, ban ngàythìlên lớp ngủ bù nênkhôngtheo kịp bài giảng.
Kiếm tiền? Lâu Minh nhíu mày, nhịnkhôngđược nhắc nhở “Nếu thi rớt học phầnsẽbị cho thôi học đó.”
“Em biết,anhBa,anhyên tâm, chắc chắn emsẽkhôngđể bị cho thôi học đâu.” Trần Ngưnói, cầmmộtmiếng cam bên cạnh lên ăn, rồi phàn nàn “anhBa, sao trong phòng hôm nay nóng vậy, em toát hết mồ hôi.”
“Em nóng hả, đểanhmở điều hòa.” Lâu Minhnóirồi đứng lên tìm remote.
“Mở điều hòa chi cho tốn điện, mở cửa sổ là được rồi.” Trần Ngưnói.
Lâu Minh cười cười, quay ngườiđiđến bên cửa sổ, nhấc then cài lên, đẩy cửa sổ ra,mộtluồng gió lạnh từ bên ngoài thổi tới, thân thể Lâu Minhkhôngkhống chế được mà khẽ run rẩy,anhvội vàng lấy tay chống lên cửa sổ mới đứng vững được.khôngphải là còn mấy ngày nữa mới đến Đông Chí sao, sao hôm nay lại vậy chứ, Lâu Minh hít sâu hai cái mới thích ứng được cái cảm giác lạnh lẽođangngấm vào người, sau đó mới quay người, điềm nhiên nhưkhôngcó việc gìđira ngoài “anhra ngoài đây, em ôn tập cho tốt nhé.”
“Vâng, cám ơnanhBa. Đúng rồi,anhBa, tối nay em muốn ăn cá hấp.” Trần Ngư nhìn Lâu Minhnói.
“Được.” Lâu Minhkhôngquay đầu lại, đưa tay vịn vào cửa phòng sách.
Lúc nay đúng lúc Trình Bằng bưng trà lên, cậu ta trông thấy Lâu Minh cúi đầu đứng dựa vào cửa phòng sách,thìgiật mình, đặt vội ly trà xuống đất rồi bước nhanh đến bên Lâu Minh “Tam thiếu.”
Lâu Minh khẽ ngẩng đầu,trênmặtanhđãcómộttầng sương trắng bao phủ.
Trình Bằng vừa nhìnthìbiết chuyện gìđãxảy ra, lúc nàykhôngdám chần chừ, đỡ Lâu Minh đứng lên, dìu thân hìnhđãđông cứng củaanhvề phòng ngủ. Đắpmộtchiếc chănthậtdày lên, mở hết công suất ba máy sưởi cỡ lớn trước giường, lại rót mấy chén nước nóng cho Lâu Minh uống, mới làm giảm được tầng sương trắngtrênmặtanh.
“Lúc nãyanhmở cửa sổ sao?” Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu của Trình Bằng vô cùng chắc chắn.
“Tôikhôngsao!” Lâu Minhkhôngđể ý.
“rõrànganhbiết mìnhkhôngthể chịu được gió lạnh mùa đông mà.” Trình Bằng lo lắngnói.
“Tôi nghĩ hôm naysẽkhôngsao.” Lâu Minhnói.
“anhbiếtrõlà sắp Đông Chí rồi. Có phải là vì tiểu thư Trần Ngưkhôngạ?” Thực rakhôngcần Tam thiếu trả lời, cậu tađãbiết câu trả lời.
“côấykhôngbiết.”
“Vậy để tôinóivớicôấy, ở đây vào mùa đôngkhôngthể mở cửa sổ.” Trình Bằngnóixong đứng dậy định ra ngoài.
“Cậu quay lại cho tôi!” Sắc mặt Lâu Minh đột nhiên trầm xuống.
Trình Bằng cắn răng nhưng cũng dừng bước.
“Tôisẽnóivớicôấy, cậu đừng để ý chuyện này.” Nếu như bây giờđinóivớicônhóc, chắc chắncônhóc đósẽbiết nguyên nhân là doanh.
Sát khí trong cơ thể Lâu Minhsẽphát triển mạnh mẽ nhất vào mùa xuân, còn mùa đông là thời điểm yên tĩnh nhất, nhưng vào mùa đông cũngsẽtiềmẩnmộtmối nguy. Sát khí của Lâu Minhsẽbị khí lạnh ảnh hưởng, sau đó các bộ phận trong cơ thể bắt đầu đóng băng hoàn toàn. Đối với việc này, Mao đại sưđãtìm hiểu rất nhiều nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, kết luận duy nhất ông có thể đưa ra là, trước Đông Chí, nếu Lâu Minh gặp gió lạnhthìsát khí trong cơ thểsẽngủ đông, sau khi qua Đông Chíthìkhôi phục lại bình thường.
“Vậyanhnghỉ ngơiđi, tôi ra ngoài trước.” Trình Bằng thấy vậy cũngkhôngnóigì thêm nữa.
“Đúng rồi, bữa tối nấu cá hấpđi.” Lâu Minh bỗng nhiênnói.
thậtvất vả mới giữ được bình tĩnh, vẻ mặt Trình Bằng lại co lại, từ trước đến giờ Tam thiếukhôngbao giờ dặn món ăn, cá hấp chắc chắn là dành cho Trần Ngưđangngồi trong phòng sách kia.
==
Trong phòng sách,đangchăm chú đọc sách, bỗng nhiên Trần Ngư nhận được tin nhắn của ông lão.
Ta là đại hào: Đúng rồi, nếu bùa đuổi ma bị đốt ra ngọn lửa màu vàngthìchứng minh hồn ma này làmộtcon ma tu luyện, mấy năm nay, hồn ma tu luyện rất hiếm gặp, conđãgặp ở đâu.
Mấy ngày trước, Trần Ngư thấy bùa phòng ngự cao cấp khi gặp ác khí của Hướng Namthìhóa thành ngọn lửa màu vàng nên đoán Hướng Nam là ma tu luyện, thế là nhắn tin hỏi ông lão.
Tôi muốn xây đường: Đúng là ma tu luyện sao ạ? Nhưng đó là con ác ma mà.
Ta là đại hào: Ngốc quá, ác mathìkhôngthể tự tu hành hay sao? Ác ma có tu vi cao, nếu có thể tu luyện thành côngthìsẽbiến thành Ma Vương. Lại lập công mấy lầnthìcó thể so với Quỷ Sai cũng được nữa.
Trần Ngư tức muốn chết, muốn làm lẫy với ông lão nhưngkhôngcó cách nào, bức xúc muốn đập phá cái gì đó.côđưa mắt nhìn quanh tìm xem có thứ nào có thể đậpkhôngthìbỗng dưng nhìn thấy ảnh của Lâu Minhtrênbàn sách.côlấy lại tinh thần, vội vàng hỏi “Số điện thoại của ông là bao nhiêu, con có chuyện muốn hỏi ông nè?”
Ta là đại hào: Ôngđãnhận được tin nhắn của con, có việc gì mà phải nhất địnhnóiqua điện thoại, ông vẫn chưa mua điện thoại di động đâu.
Tôi muốn xây đường: Ông định lừa con nít hả!
Ta là đại hào: Giờ con hỏi luônđi,khônghỏi là ông thoát đây.
Trần Ngư thấy ông lão cà lơ phất phơ như thếthìtức muốn nện bàn, hít sâu mấy lần rồi mới hỏi “Con gặpmộtngười, sát khítrênngườianhấy còn lợi hại hơn cả cương thi, ông, ông có biết chuyện gìđãxảy rakhông?”
Ta là đại hào: Sát khítrênngườimộtngười còn lợi hại hơn cả cương thi?
Tôi muốn xây đường: Vâng.
Ta là đại hào: Vậythìnhân cơ hội kết bạn với cậu ta, để cậu ta cho con ké sát khí mà vẽ bùa.
Tôi muốn xây đường: Ông!!!
Ta là đại hào: Mặc dù ôngđãtừng gặp người có sát khítrênngười nhưng sát khí nặng như vậy ông chưa gặp bao giờ. Thực ra ta rất tò mò sao cậu ta có thể sống đến tận bây giờ, những người như cậu ta giống nhưmộtloại vũ khí nguy hiểm, mấy ông già trong giới huyền học chắc làkhôngđể cậu ta lớn lên mà xử lý phăng teo cậu ta từ lâu rồi chứ.
Xử lý!!!
Trần Ngư cảm thấy những chữ này vô cùng chói mắt: Ông có biện pháp giải quyếtkhông?
Ta là đại hào:khôngcó!
Tôi muốn xây đường:khôngphải ông nội rất lợi hại sao?
Ta là đại hào: Mặc dù ông nội rất vui khi thấy con ngưỡng mộ ông như vậy nhưng ông nội cũng là người bình thường thôi con.
Trần Ngư muốn đập điện thoại: Vậy ông đến Đế Đôđi, ông nhìnanhấymộtchút rồi mớinóitiếp, đượckhông.
Ta là đại hào:khôngquenkhôngbiết, mất công ta chạyđixa như vậy làm gì.
Trần Ngư nhanh chóng trả lời:anhấy là bạn con.
Ta là đại hào: Đâu phải bạn trai con!
Ta là đại hào: Ông out đây.
Trần Ngư nhìn hình đại diện chuyển màu xám trong nháy mắt, tức giận hét to trong phòng sách: Lão già chết tiệt, có giỏithìcả đời này ông đừng có đến gặp con.
Tác giả có lời muốnnói:
Ông Ngô trò chuyện cùng Tây Thi xong, tiếp tục trò chơi, mặc áo giáp lấp lánh ánh bạc tản bộ tại cổng phó bản.
Miêu Miêu:anhtrai, xinanhmang em theo với.
Ông Ngô: Xin hãy gọi ông là ông nội!
Mấycôgáibây giờ saokhônge dè chút xíu nào hết vậy, ngay cả ông lão như ông mà cũngkhôngbuông tha.Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK