Mục lục
Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La bàn tỏa ra ánh sáng đỏ là cảnh báo nguy hiểm cho Trần Ngư, cảm nhận luồng ác khíđangkhôngngừng đến gần với tốc độkhônggiống như bình thường làm cho Trần Ngưkhôngcó thời gian chuẩn bị.
côquay trở lại giường, lấy mấy lá bùa, la bàn bỏ vào túi vảiđangđể ở bàn đầu giường rồi khoác vội lên vai,khôngkịp đổi dép, nhón chân bước lên bậu cửa sổ chuẩn bị nhảy ra ngoài.
“côđanglàm gì vậy?” Đồng Triều thấy sắc mặt của Trần Ngư đột nhiên thay đổi, sau đó cầm túi vải chuẩn bị nhảy xuống lầu, lập tứckhônghiểu hỏi.
Suýt nữathìquên mất, còn có thằng oắt này.
Trần Ngư đưa tay bắt lấy tay Đồng Triều, ném cậu ta ra ngoài cửa sổ, theo tiếng hét hoảng sợ chói tai của cậu ta mà thả người nhảy xuống dưới.
“côtính mưu sát tôi hả.” Đồng Triễuthậtvất vả giữ vững thân thể, bay đến trước mặt Trần Ngư, nổi giận đùng đùng quátcô.
“anhkhôngmuốn chếtthìngậm miệng lại.” Trần Ngư lấy từ túi vảimộtlá bùa bắt ma trung cấp,khôngchút do dự chạy về phía bắc khu tập thể.
Con ác ma này có ác khí quá nặng, dù nó chưa đến gần nhưng cũng đủ là cho Trần Ngư cảm nhận được nguy hiểm, vì thếkhôngthể ra tay ở nơi có nhiều người được. Cả khu tập thể này, chỉ có phía Bắc nơi có tòa nhà của nhà họ Lâu, bên cạnh có công viênnhỏtrống trải, ở đócômới có thể thoải mái hành động được.
Trần Ngư thấy mang dép chạythậtvướng chân nên lập tức hất văng ra, chân trần chạy về phía trước.
Vốnđangcảm thấy Trần Ngư lại lên cơn, lúc này Đồng Triều cũng cảm nhận được điều gì đó, hành động nãy giờ của Trần Ngưđãnóilên sắp có chuyện gì đó xảy ra rồi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đồng Triều theo sát Trần Ngư, lo lắng hỏi.
“Có thể bảo vệ đượcanhđến lúc chú Haianhđếnkhông, chắc phải chờ vận may củaanh.”đangnóichuyện,mộtluồng ác khí đen sì còn hơn bóng đêm cuồn cuộn kéo đến. Luồng ác khí dày đặc đến mứckhôngcần mở Mắtâmdương, Trần Ngư cũng có thể cảm nhận được.
“Đó là cái gì vậy?” Bỗng nhiên Đồng Triều cảm nhậnmộtluồng khí lạnh buốt, từ khi cậu ta biến thành hồn ma, cậu ta chưa từng cảm nhận được bất kì cảm giác nào như vậy.
“Mau chạy về phía trước.” Bước chân Trần Ngưkhôngngừng lại,mộtngườimộtma chạy đến dãy phòng trước mặt gần công viênnhỏ.
Dãy phòng này là khu nhà ở của cácanhlính đặc chủng bảo vệ cho Lâu Minh, lúc nàyđangthay phiên nhau nghỉ ngơi.đangđứng bên cửa sổ lầu hai hút thuốc Hà Thất chợt nghe dưới đất có tiếng động lạ. Cậu ta cúi đầu nhìn xuốngthìthấy Trần Ngưđangchạy gấp gáp, cậu lẩm bẩm “Xem racônhóc nhà họ Trần này rất thích Tam thiếu nhà chúng ta, mới chia tay hồi chiều mà bây giờ lại chạy đến nữa rồi.”
Linh hồnkhôngcó trọng lượng nên chuyển động nhanh hơn so với Trần Ngư. Đồng Triều cũngđãcảm nhận được mối nguy hiểm từ luồng khí đen, nghe lời dặn của Trần Ngư chạymộtmạch đến công viênnhỏtrước mặt. Nhưng luồng khí đen kia còn di chuyển nhanh hơn cậu ta, trong chốc látđãáp sát gần Đồng Triều.
Trần Ngư thấy luồng khí đen kia bỏ quacômà trực tiếp chạy theo Đồng Triều,khôngdo dự, cầm lá bùa trừ ma trung cấp quăng về phía trước.
“Đùng”,âmthanh vang lên, bùa trừ ma và luồng khí đen va chạm vào nhau, hóa thànhmộtngọn lửa màu xanh lam rồi biến mất tăm mất tích. Luồng khí đen khựng cứng lạitrênkhôngtrung, dường như lúc này mới nhìn thấy Trần Ngư, tụ lại trước mặtcô.
Ngay cả hình dạng tồn tại (bản thể) cũngkhôngcó!
Bản thể (khái niệm quan trọng trong triết học theo chủ nghĩa duy tâm của triết gia người Đức Kant, ý chỉ "vật tồn tại"khôngthể nhận thức được đối lập vớihiệntượng. Chủ nghĩa duy vật biện chứng phủ nhận giới hạnkhôngthể vượt qua giữahiệntượng và bản thể, và cho rằng chỉ cósựvật chưa biết, chứkhôngcó vậtkhôngthể nhận thức được)
Vẻ mặt Trần Ngư khiếp sợ nhìn luồng khí đen dày đặc trước mặt, con ác ma này ngay cả hình dạng tồn tại cũngkhôngcó sao, đúng là con ác ma vô cùng hung bạo, tay Trần Ngưđangcầm lá bùa trừ ma cao cấp cũng run lên.
“Ầm!”
mộtcụm khí đennhỏtừ luồng khí đen dày đặc trước mắt tách ra, nhanh như chớp bắn về phía Trần Ngư, Trần Ngư đưa tay tập trung linh lực cản nó lại, nhưngkhôngáp chế nổi ác khí hung bạo làmcôbị đánh bay ra ngoài.
Ở lầu hai, Hà Thất thấy Trần Ngưđangcòn đứng đó, đột nhiênkhôngcó gì tác động mà bị hất tung lên, vẻ mặt hết sức khiếp sợ. Cậu ta ở bên người Tam thiếu cũngmộtthời gian khá dài nên tất nhiên cũng biếtmộtsố chuyện của huyền học. Cậu ta suy đoánđangcó thứ gì đó đuổi đánh Trần Ngư.
Hà Thấtđangmuốn quan sát cẩn thận thêm chút nữa xem chuyện gìđangxảy ra, chỉ thấy Trần Ngư chồm dậythậtnhanh rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Đó là hướng nhà Tam thiếu.
“Tam thiếu!” Hà Thất giật bắn người, cậu ta quay trở lại phòng lấy bộ đàm, sau đó lại nhanh chóng chạy ra ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm tình huống bên ngoài. Cậu ta thấykhôngphải Trần Ngư chạy đến nhà Lâu Minh mà chạy về hướng công viênnhỏbên cạnh, Hà Thất liền ngừng kết nối bộ đàm.
Trần Ngư chạy theo luồng khí đen đến công viênnhỏnhưng tốc độ di chuyển của luồng khí đen quá nhanh, chớp mắtđãbỏ xacôchạy đến trước mặt Đồng Triều.côbỗng thấy luồng khí đen phình lớn lên, giống nhưmộttiếng vải đen khổng lồ bọc kín toàn bộ hồn phách của Đồng Triều lại.
Ngay lúc đó,mộtđường ánh sáng vànghiệnlên, miếng vải đen bịmộtluồng linh lực mạnh mẽ đẩy ra.
Cùng lúc đó, cách nơi đây vạn dặm, trongmộttrung tâm massage nào đó,mộtông giàđangnằm hưởng thụ việc xoa bóp bỗng dưng mở mắt.
“Lão tiên sinh, có phải con xoa bóp mạnh quá ạ?” Nhân viên massage thấy sắc mặt ông lão đột nhiên thay đổi, cẩn thận hỏi.
“khôngcó gì, cậu tiếp tục bópđi.” Ông lão dừng lạimộtchút, sau đó lại nhắm mắt lại, nằm lạitrênghế.
cônhóc nhà ôngkhôngphải là người có tướng đoản mệnh, chắc chắn làkhôngchết được, đúng vậy, ông vẫn nên tiếp tục bóp chânđithôi.
Trần Ngư thừa dịp luồng khí đen bị chặn lạimộtchút, chạy nhanh đến, đem Đồng Triều ra sau lưngcô.
“Đó là cái gì vậy?” Lúc nãy khi bị khí đen bao phủ, Đồng Triều có cảm giác suýt chút nữa cậu tađãbị cắn nuốt.
“Cậu tránh ra chút.” Trần Ngư móc trong túi năm lá bùa trừ ma trung cấp.
mộttrăm vạn tiêu mất rồi,thậtđau tim mà.
Đồng Triều cũngkhôngdám đứng quá xa Trần Ngư, lúc nãy, trong nháy mắt cậu tađãnhận ra, mục tiêu của luồng khí đen kia chính là cậu ta. Hiển nhiên là tốc độ của Trần Ngưkhôngthể sánh kịp với tốc độ của khí đen, nếu cậu ta đứng cách quá xa, Trần Ngưsẽkhôngkịp cứu cậu ta, lúc đó cậu ta thựcsựtiêu đời. Nghĩ đến đây, Đồng Triều nắm chặt lá bùa phòng ngự trong tay, vẻ mặt sợ hãi đứng sau Trần Ngư cáchcôhai mét.
Trần Ngư vung tay ném năm lá bùa trừ ma trung cấp ra, năm lá bùa tạo thành hình ngũ giác dán lên luồng khí đen, linh khí biến thành vệt sáng vẽ từ lá bùa thành hình ngôi sao năm cánh màu vàng nhạt. Ngôi sao năm cánh sáng lên, tỏa ra ánh sáng màu vàng. Phịchmộttiếng, khí đen nổi lên cuồn cuộn khắp nơi, tỏa ra bốn phía, trong màn sương khói đen dày đặc cuối cùnghiệnlênmộtbóng dáng mờ ảo.
Đó làmộtdánh người vô cùng cao lớn, con ác ma này khi còn sống chắc làmộtngười đàn ông có thân hình vô cùng cường tráng, nhưng mà … saotrênthân con ác ma này lại có sinh khí?(mùi của người sống).
Hồn mathìlàm gì có sinh khí? Cho dù là sinh hồn, cũng là trong trạng thái của hồn ma nên sinh khí bên trong hồn phách cũng vô cùng yếu ớt. Nhưng đây là ác mađãchết từ sớm rồi nhưngtrênthân dường như lại có sinh khí gần giống như của người bình thường. Nếu nhưkhôngphải Trần Ngư tận mắt nhìn thấy nó từ xa bay đến, lại thêm quanh cơ thể bao vây luồng ác khí đen đậm đặcthìTrần Ngư cũng ngộ nhận nó là con người.
“trênngười mi sao lại có sinh khí lớn như vậy?” Tay trái cầm la bàn, tay phải cầm bùa chú, vẻ mặt Trần Ngư đề phòng nhìn người đàn ông trong màn sương đen.
Mà lúc này, thấy giữakhôngtrung trốngkhôngđột nhiên xuấthiệnngọn lửa xanh, rồi lại lóe lên ánh sáng vàng,mộtlúc sau lại xuấthiệnngôi sao năm cánh, Hà Thấtđãsớm trợn mắt há mồm.
Hà Thấtđãtiếp xúc với huyền học, cậu ta biết bên trong tòa nhà họ Lâu có trận pháp Tụ Linh do Mao đại sư bố trí, nhưng trừ việc cậu ta thấy ở bên trong nhàsẽdễ chịu hơn ở ngoàithìHà Thất cũng chẳng thấy gì khác biệt. Cho dù là hàng nămđicùng Tam thiếu đến đại học Đế Đô lợi dụng khí lành cản sát khí, cậu ta chưa bao giờ gặp qua cái gọi là ác khí. Xem như cậu ta bên cạnh Tam thiếu nhiều năm, ngoại trừ việc tinh thầnsẽmỏi mệt để cậu ta cảm nhận được đó là sát khí, Hà Thất cũng chưa thấyrõràng sát khí là như thế nào.
Nhưng mà Trần Ngư vừa vung mấy lá bùa rathìcó ánh sáng tỏa ra. Đây là lần đầu tiên Hà Thất tận mắt nhìn thấy những việc, những vật huyền bí của huyền học.
“Điền Phi.” Hà Thấtkhôngchần chừ nữa, cầm bộ đàm lên.
“Lão đại, sao thế?” Tiếng của Điền Phi từ máy bộ đàm truyền đến.
“Hình nhưcônhóc nhà họ Trần gặp rắc rối rồi.”
“côấy làm sao?” Tiếng của Lâu Minh lập tức truyền đến từ bộ đàm.
==
Trần Ngư vừa dứt lời, ác ma vẫn cúi đầu từ nãy giờ bỗng nhiên ngẩng đầu lên,mộtđôi mắt đen nhánhkhôngcómộttia sáng nhìn chăm chú vào Trần Ngư.
Trần Ngưnóithầmmộttiếng ‘khôngổn rồi’, chỉ thấy ác mađangđứng thẳng yên lặng chợt hóa thành luồng khí nhào về phíacô.
Trần Ngư lăn ra khỏi chỗ cũ về phía bên cạnh.
Ác ma cũngkhôngđeo bám Trần Ngư, thấy chướng ngại vậtđãbị loại bỏ liền nhào về phía Đồng Triều đứng cách đókhôngxa.
“A!”
Ác ma nhào về phía Đồng Triều đồng thời há miệng ra, cái miệng bình thường bỗng nhiên biến thành to lớn hướng về phía Đồng Triều làm cậu ta bị dọa sợ hãi, chỉ biết nhắm chặt mắt kêu la thảm thiết.
“Ầm!”
Lạimộtluồng sáng vànghiệnlên, ác ma lại bị bắn ra ngoàimộtlần nữa.
đãxoa bóp xong chân,đangngồi sửa móng chân, ông Ngô mở mắt lần nữanói“Lần thứ hai.”
“Lão tiên sinh, ngài còn cần gì nữa ạ.” Nhân viên sửa móng vội vàng hỏi
“khôngcó gì.”mộtlá bùa phòng ngự cao cấp chỉ có thể dùng ba lần, hi vọngcônhóc có thể giải quyết xong trước lần thứ ba, nếukhôngchắc chắnsẽbị thương.
Được rồi, dù saocônhóc này cũngkhôngchết được, ông vẫn nên tiếp tục sửa móngđi, thế là ông Ngô tiếp tục thoải mái nhắm mắt lại.
mộtlá bùa chỉ có thể dùng ba lần, giờđãdùng hai lần rồi,mộtlần nữa, chắc Đồng Triềusẽphải chết.
Trần Ngư dường nhưkhôngnghĩ đến tiền nữa, rút từ túimộtlá rồimộtlá bùa phóng về hướng ác ma. Mỗimộtlá bùa bayđi, tim Trần Ngư như bị ai đó khoét mấtmộtlỗ, đó đều là tiền củacôđó.
Từng luồng từng luồng ánh sáng xanh lóe lên trongkhônggian, giống như pháo hoa nở rộ trong đêm, đập vào mắt Hà Thất và năm người nữađangchạy đến.
Sáu người đều là những người từng trải, nếu bình thường lấymộtmộtđánh bảy vẫn vô tư, nhưng tình hình trước mắt hoàn toànkhôngthể áp dụng theo cách thông thường được. Kẻ địch ở chỗ nào mấy người bọn họkhôngthể nhìn thấy, muốn giúp đỡ Trần Ngư cũngkhôngbiết phải ra tay như thế nào.
Lúc này, ác ma rốt cục cũng ý thức được, nếukhônggiải quyết triệt để Thiên Sư đáng ghét nàythìnókhôngcó cách nào cắn nuốt sinh hồn trước mắt được. Thế là nó thay đổi mục tiêu, quay đầu về phía Trần Ngư, trong chớp mắtđãđến trước mặtcô. Khi Trần Ngư chưa kịp định thần, phóngmộtluồng khí đen hất bay Trần Ngư ra ngoài.
Ác ma đuổi theo sát sao, phóng hai tay ra định chụp lấy tim Trần Ngư.
mộttiếng “vù vù” vang lên, la bàn vừa bay nhanh vừa xoay tròn tản ramộtluồng ánh sáng vàng nhạt ngăn cản ác ma và Trần Ngư, làm nókhôngthể đến gần Trần Ngư nữa.
“Tiểu thư Trần Ngư.” Hà Thất thấy Trần Ngư bị hất tung lên, lập tức gấp gáp đuổi theo, ai ngờ khi chạy đến còn cách Trần Ngư hai métthìbịmộtluồng khí xoáy vô hình chặn lại.
“Cácanh… Đừng đến đây!” Ánh mắt của Trần Ngư bị ác khí hung bạo thổi làmcôsuýt nữakhôngné tránh được.
“Các cậu còn đứng đó làm gì? Mau cứucôấyđi!” Tiếng Lâu Minh truyền đến từ bộ đàm Hà Thất mang bên người.
Hà Thất sững sờ, quay đầu nhìn về tòa nhà bên cạnh công viên, liền thấy Lâu Minhđangđứng bên cửa sổ lầu hai.
Hà Thất và các bảo vệ nghe lời Lâu Minh cố gắng xông vào nhưng vẫn bị ác khí chặn lại.
“Tam thiếu, chúng tôikhôngvào được.” Hà Thất cũng gấp gápkhôngbiết phải làm sao. Khó có khi Tam thiếu quan tâm đếnmộtngười như vậy, nếu để chocôấy gặp chuyện gì trước mặt Tam thiếu, hậu quả sau đó như thế nào, Hà Thất cũngkhôngdám nghĩ đến.
Đứng ở xa, trong lòng Lâu Minh cũng như lửa đốt, may mắn làanhvẫn còn chút lý trí, nếukhônganhhậnkhôngthể lao đến cứucô. Nhưnganhvẫn còn nhớrõ, lần trước ở biệt thự Hàn Sơn,cônhóc đóđãnói, sát khí củaanhcó thể làm cho khíâmcủa những hồn ma ác quỷ càng thêm lớn mạnh.
mộtlần nữa, Lâu Minh vô cùng căm ghét sát khítrênngườianh,anhnắm chặt nắm tay, mạnh mẽ đấm vào vách tường giải tỏa áp lực.
“Tam thiếu.” Đứng bên cạnh, Điền Phi kêu lên.
“Hà Thất.” Lâu Minh ép mình phải tỉnh táo lại “Cậu hỏicônhóc xem các cậu có giúp gì được chocôấykhông?”
Hà Thất lập tức nhìn Trần Ngưđanglợi dụng la bàn để chống đỡ ác ma, hỏi “Tiểu thư Trần Ngư, chúng tôi có thể giúp gì được chocôkhông?”
Trần Ngư cố sức quay đầu, lúc vừa rồi hình nhưcônghe thấy giọngnóicủaanhBa, hai mắt lập tức sáng lên, lớn tiếngnói“Dưới bàn trà trong phòng khách củaanhBa, tôi có để hai lá bùa,anhmauđilấy đến đây cho tôi.”
Gần như là cùng lúc với khi Trần Ngưnóichữ lá bùa, Lâu Minh lập tức chạy vội xuống lầu, từ dưới bàn trà trong khách tìm ra được hai lá bùa, lá bùa màu vàng khi chạm vào tay Lâu Minh, trong nháy mắt tỏa ramộtquầng sáng màu đỏ, nhưng Lâu Minhkhôngchú ý đến.anhđưa ngay hai lá bùa cho Điền Phi “Cậu chạy nhanh đưa chocôấy.”
Điền Phikhôngchút chần chừ, chạy vội ra ngoài,khôngđếnmộtphútđãra đếnhiệntrường.
“Trần tiểu thư, lá bùa đây rồi, bây giờ chúng tôi phải làm thế nào?” Hà Thất vội vàng hỏi.
“Ném … Ném vàođi.” Trần Ngưđangcật lực giữ sức chiến đấu của la bàn.
Trần Ngư vừa dứt lời, Điền Phi liền ném hai lá bùa trong tay về phía Trần Ngư, trong nháy mắt khi lá bùa màu vàng chạm vào ác khí đen kịt liền biến thành hai mũi tên ánh sáng màu đỏ, xuyên qua bức màn ác khí, bắn thẳng lên lưng ác ma.
“Gừ …gừ …” Ác ma kêu lên thảm thiết, thu hồi cánh tay hướng về Trần Ngư, liên tiếp lui về sau mấy bước.hắnchần chừ nhìn Trần Ngư lúc nàyđãđứng lên và Đồng Triều mặt mũi trắng bệchđangđứng sau lưng Trần Ngư, bỗng nhiên hóa thành luồng khí đen chạy mất.
Trần Ngư thu hồi la bànđangbay lơ lửng trongkhôngtrung, thở dàimộthơi, hướng về phía ác ma mới chạy mất, lên mặtnói“Có bản lĩnhthìmi đừng có chạy, Tây Thi ta chưa bao giờ sợ kẻ nào nha!”
“Vào lúc nàycôđừng làm tôi mắc cười.” Vừa trở về từ cõi chết, Đồng Triềukhôngnhịn được mànói.
Quần chúng vây xemkhôngkhỏi yên lặng gật đầu.
Tác giả có lời muốnnói:
Ác ma: Luồng sáng đó rất là kỳ lạ, suýt nữa là tađãthành công rồi.
Ông Ngô: Ra chính là mi, là kẻ làm gián đoạn tâm trạng dễ chịu của ta khi tađangmassage và sơn sửa móng chân a.
Tây Thi: Ông biết con gặp nguy hiểm vậy mà ông vẫn bình chân như vại hưởng thụ cuộc sống như vậy a.
Ông Ngô: A … a … (bỏ chạy nhanh như bay)Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK