Mục lục
Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Ngư vào nhà họ Lâu được mười phút,mộtchiếc xe hơi màu đen vô cùng bình thường lần đầu tiên vào ban ngàyđira khỏi nhà họ Lâu, hòa vào dòng xe cộ nhộn nhịptrênđường phố.
Trước khi ra khỏi nhà, Lâu Minh gọi điện thoại cho mẹ nhưngkhôngai bắt máy,anhđành để lại tin nhắn cho mẹ mìnhnóichuyệnanhvề thăm nhà. Thực ra,anhmuốn bất ngờ xuấthiệntrước cửa nhà hơn, cho mọi ngườimộtbất ngờ, nhưng cân nhắc đến tình huống đặc biệt củaanh, Lâu Minh vẫn bỏ ý nghĩ nàyđi.
Trong lòng bàn tay chỗ vẽ bùa trấn sát truyền đến từng luồng hơi lạnh, theo bản nănganhgiơ tay lên, ngơ ngẩn nhìn vào đó hai giây rồi chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài đườngđangrộn rã, náo nhiệt.
Thế giới này, làm bất cứ điều gì cũng phải trả giá, bùa trấn sát có thể làm tổn thương cơ thểanhnhưng bù lại, cũng chỉ có bùa trấn sát mới làmanhgiống như người bình thườngđira ngoài, về nhà ănmộtbữa cơm với người nhà. Lâu Minhkhôngsợ trả giá đắt,anhchỉ sợ cho dùanhtự nguyện chịu bất kì cái giá nàođichăng nữa cũngkhôngđạt được kết quả gì.
Hai mươi phútđãqua, chiếc xe dừng lại trướcmộttòa nhà được xây theo phong cách Trung Hoa, Lâu Minh hồi hộp đứng trước cổng, ngập ngừngkhôngdám gõ cửa.anhlấy điện thoại ra nhìn, thấy mẹ vẫn chưa trả lời tin nhắn củaanh, bên khung chat vẫn y nguyên chỉ cómộtmình tin nhắn củaanhđãgửi cách đây hai mươi phút (Mẹ, hai mươi phút sau consẽvề nhà.trênngười con có mang bùa trấn sát khống chế sát khí, nhưng con chỉ ở nhà đượcmộtgiờ. Mẹ đừngnóitrước cho Tông Tông, con muốn cho nhócmộtbất ngờ.)
Lâu Minh do dự rồi bấm điện thoại gọi cho mẹanhlần nữa nhưng vẫnkhôngcó ai bắt máy. Lâu Minh liền chuyển qua số của chịgáigọi cuộc gọi video qua Wechat. Chịgáianhmới về nước chắc là chưa đăng kí số điện thoại nênanhchọn gọi video. Rất nhanh, videođãđược kết nối.
“Lâu Minh, sao em gọi điện thoại sớm thế?” Lâu Tĩnh Tâmđangchơi cùng con trai ngoài vườn.
“Cậu Ba, cậu Ba.” Tông Tông nghe thấy tên cậu Ba mà mình vẫn luôn mong ngóng, cách màn hình điện thoại lớn giọng reo hò, giọngnóilớn đến mức đứng ở ngoài cổnganhcũng nghe thấy.
Lâu Minh mỉm cười,nói“Chị, emđangđứng bên ngoài nhà mình.”
“Emđangở ngoài cổng?” Trong nháy mắt, Lâu Tĩnh Tâm ngơ ngác, Lâu Minhkhôngphải làkhôngthể tùy ýđira ngoài căn nhà đó sao.
“Cậu Bađangngoài cửa sao? Để con ra ngoài mở cửa cho.” Tông Tôngnóixong, nhảy xuống từ trong lòng mẹ, chạy nhanh về phía cổng.
“Tông Tông, Tông Tông, con chờmộtchút …” Lâu Tĩnh Tâm vừa sốt ruột cũngkhôngđáp lại Lâu Minh, để điện thoại xuống rồi chạy theo Tông Tông. Chỉ làcômang giày cao gót lại chạytrêncỏ nênkhôngthể đuổi kịpanhbạnnhỏđangchạy nhanh như thỏ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tông Tông chạy đến cổng, mở cổng, vẻ mặt hưng phấn nhào ra ngoài.
Lâu Minh ngồi xổm xuống giang tay ôm chặt cậu nhóc nhào vào lònganh.
“Cậu Ba, cậu Ba, cậu đến gặp con phảikhôngạ?” Tông Tông giương đôi mắt to tròn nhìnanhcười vui vẻ.
“Đúng vậy.” Lâu Minh cười gật đầu.
Lúc này, Lâu Tĩnh Tâmđãđuổi đến nơi,cônhìn thấy con traiđangôm Lâu Minh, mặt lập tức biến sắc, theo bản năng bước đến ôm Tông Tông từ tay Lâu Minh ra rồi quay đầu chạy vào trong nhà, đứng cáchanhba mét mới dừng lại.
Nụ cườitrênmặt Lâu Minh cứng đờ, tay vẫn còn giữ nguyên tư thế ôm Tông Tông, ánh mắt kinh ngạc nhìn chịgáimình.
“Ma ma, mẹ làm gì vậy?” Tông Tôngkhônghiểu, ngẩng đầu hỏi mẹ.
“Mẹ …” Lâu Tĩnh Tâm cúi đầu nhìn con trai, lại ngẩng đầu nhìn Lâu Minhđangngoài cổng, bỗng nhiên nhận ra mìnhđãlàm điềukhôngđúng.
Lúc này, Lâu Minhđãđiều chỉnh cảm xúc,anhnở nụ cười ấm áp rồi từ từ đứng dậy, cũngkhôngtiến thêm bước nào, dù là cổng nhàanhđangngay trước mắt.
“Ma mađangchơi cùng con đó.” Lâu Minh cười,nóithay Lâu Tĩnh Tâm.
“Nhưng con muốn chơi cùng cậu cơ.” Tông Tôngnói.
Miệng Lâu Tĩnh Tâm mấp máy, nhìn em trai mình, mặt lúc đỏ lúc trắng,khôngbiếtnóisao.
Lúc này, nghe tiếng động, mẹ Lâu từ phòng kháchđira, nhìn Lâu Tĩnh Tâmnói“Tĩnh Tâm, con đứng đây làm gì, Tông Tông đâu?”
“Mẹ.” Lâu Tĩnh Tâm nhìn mẹ muốnnóilại thôi.
“Mẹ.” Lâu Minh nhìn thấy người mẹ màanhđãlâukhônggặp, mỉm cười gọi.
Mẹ Lâu bỗng nhiên nghe giọngnóicủa Lâu Minh,khôngthể tin quay đầu, trong nháy mắt nhìn thấy con trai, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, bước chân run run muốn lại gầnanh“Lâu Minh, sao con lại về nhà.”
“Mẹ!” Lâu Tĩnh Tâm đưa tay kéo mẹ Lâu lại.
“Con làm gì thế?” Mẹ Lâukhônghiểu nhìn congái.
“khôngphải là gần đây mẹkhôngđược khỏe sao?” Lâu Tĩnh Tâm lên tiếng nhắc nhở, cẩn thận nhìn về phía Lâu Minh dường như muốn giải thích điều gì đó.
Mẹ Lâu sững sờ, bước chân cũng ngừng lại.
Biểu lộ của Lâu Minh cũngkhôngthay đổi nhiều,anhvẫn nở nụ cười ôn hòa, thân thiết “Chịnóiđúng đó mẹ, mẹ, nếu sức khỏe mẹkhôngtốt, mẹ đừng đứng gần con.”
“Nhưng mà …”
“Con chỉđingang đây,thìnghĩ hôm qua Tông Tôngnóicó quà cho con nên con rất tò mò mới ghé vềmộtchút.” Lâu Minh cười nhìn Tông Tông “Cậu phảiđiliền bây giờ, Tông Tông có quàthìđem cho cậu xem nào.”
“Cậu Ba phảiđigiờ hay sao? Vậy để conđilấy quà nha!” Tông Tông gật đầu, kéo cánh tay mẹ cậu nhócđanggiữ chặt cậu “Ma ma, mẹ bỏ con ra, con về phòng lấy quà tặng cho cậu.”
“A? À, được rồi.” Lâu Tĩnh Tâm lúc này mới hoàn hồn, buông tay để con trai chạy về phòng cậu nhóc.
“Lâu Minh, chị … lúc nãy …” Lâu Tĩnh Tâm định giải thích nhưng khi mở miệngthìkhôngbiếtnóisao cho phải, đành lắp bắp.
“Em hiểu mà.” Lâu Minh cười an ủi “Mẹ và Tông Tông sức khỏekhôngtốt, đúng là emkhôngnên đến gần, chị làm như vậy là phải.”
“Nhưng mà … nhưng mà chị …” Lâu Minhnóivậy làm Lâu Tĩnh Tâm càng cảm thấy áy náy, tuy cơ thể em traicôđặc biệt như vậy nhưng đókhôngphải là điềuanhmong muốn.côbiết,côlàm vậysẽlàm em trai đau lòng nhưng vìsựan toàn của Tông Tông,côkhônglàm khác được.
“Đều do emkhôngtốt, thấy Tông Tôngthìvui quá mà quên mấtkhônggiữ khoảng cách an toàn.” Lâu Minh ‘tự trách’ “Nếu Tông Tông vì em mà xảy ra chuyện gìthìemsẽvô cùng hối hận. Vì vậy, chị, chịkhôngsai, ngược lại, em phải cám ơn chị mới đúng.”
Mẹ Lâu nghe hai con mìnhnóichuyện dường nhưđãhiểurõđiều gìđãxảy ra. Bàkhôngthểnóilà congáiđãsai nhưng lại cảm thấy như vậythậtkhôngcông bằng với Lâu Minh. Vài chục năm nay, Lâu Minh chưa bao giờ chủ độngđitìm bà và người nhà, hôm nay bỗng nhiên đến chứng tỏ Lâu Minh rất nhớ mọi người, nhưng mà …
“Mẹ, gần đây mẹkhôngkhỏe sao?” Lâu Minh thấykhôngkhí nặng nề nên hỏi sang chuyện khác.
“Mẹkhôngsao, chẳng là hai ngày trước mẹ bị cảm nắng nên miệng có chút nhạt nhẽo.” Mẹ Lâukhôngmuốn con trai lo lắng nênnóinhẹnhàng bâng quơ.
“Mẹ bị cảm nắng saokhôngnóicho con biết?” Lâu Minh cau mày hỏi.
“khôngcó chuyện gì lớn, trừ việc ảnh hưởng đến khẩu vịthìkhôngcòn gì khác.” Mẹ Lâu vội vàngnói.
“Dùkhôngthấy ngon miệng, mẹ cũng ráng ăn nhiều cơmmộtchút.” Lâu Minh che dấusựkhác thường trong lòng, ân cầnnói.
Lâu Minh vẫn biết, nếu trong nhà có người bị bệnh, nếu bịnhẹthìsẽgọi điện báo choanhbiết nhưng bệnh nặngthìchưa từngnóivớianhbao giờ. Thực ra,nóirathìcó ích gì, đến cả việc đến bệnh viện thăm hỏianhcũngkhônglàm được, ngoại trừ việc lo lắng,anhcòn có thể làm được gì đây?
“Ừ, mẹ biết rồi.” Mẹ Lâu cười ha ha đáp lời.
Bầukhôngkhíđãđược xoa dịu, lúc này Tông Tông cầm quà tặng từ trong nhà chạy ra, khi Lâu Tĩnh Tâmđangcòn do dự có nên ngăn cản conmộtlần nữakhôngthìLâu Minhđãchủ độngnói.
“Tông Tông, con đứng ở đó được rồi.”
BạnnhỏTông Tông ôm quà tặng,khônghiểu nhìn cậu nhà mình.
“Quà tặng con tặng cậu là do chính con chuẩn bị hay sao?” Lâu Minh cười hỏi.
“Chính tay con làm đó cậu.” Tông Tông kiêu ngạonói.
“Chính tay con làm sao?” Lâu Minh thấy Tông Tông gật đầuthậtmạnh, cườinói“Nhưng cậukhôngtin đâu, Tông Tông cònnhỏxíuthìsao mà tự làm được.”
“Đúng là con tự làm mà.” Tông Tông nôn nóng giải thích.
“Vậy để cậu kiểm trađãnha.” Dưới ánh mắt chờ mong của cậu nhóc, Lâu Minhnói“Nếu là do con tự làmthìchắc chắn con phải biếtrõvề quà tặng này, đúngkhông?”
Tông Tông gật đầu.
“Vậy con đưa qua cho Mama để Mama đưa cho cậu, cậu mở quà ra sau đó hỏi con mấy câu liên quan đến quà tặng xem con có trả lời đượckhôngnha.” Lâu Minhnói.
“Hừ, conkhôngsợ đâu, cậu cứ hỏiđi, hỏi xong cậusẽbiết đúng là con tự làm.” Tông Tôngkhôngtình nguyện đưa quà tặng qua cho mẹ mìnhđangđứng bên cạnh.
Đưa tay cầm món quà mà Lâu Tĩnh Tâm cứ đứng thừ ra, bị Tông Tông thúc giục hai lần, vẻ mặt phức tạp đưa món quà đến tay Lâu Minh.
Lâu Minh nhận món quà, nở nụ cườikhôngkhác gì ngày thường với chịgái, lập tức cúi đầu mở món quà.
“Để cậu xem bên trong Tông Tông chuẩn bị những gì nào …” Lâu Minh vừa mở gói quà vừanóilớn tiếng.
Tông Tông hồi hộp nhìn cậu nhà mình mở quà, thấy cậu Bađãnhìn thấy món quà bên trong mới lớn tiếngnói“Đó là khung hình, conđãlấy hình chụp của con và hình chụp cậu Ba nhờ người ta ghép chung vào đó.”
Lâu Minh nhìn khung hình, bên trong làmộttấm hình ghépanhvà Tông Tông chụp chung, hai cái đầumộtlớnmộtnhỏtựa vào nhau, nhìnthìchính là chụp từ hình chụp màn hình (Screenshot) cắt ra. Trong lònganhtrào ra chút ấm áp, cong khóe miệng, nhìn Tông Tôngnói“Cám ơn con, cậu Ba thích lắm.”
“Hi hi, cậu Ba có gì muốn hỏithìcứ hỏiđi, nhất định là consẽtrả lời được.” Tông Tông vừa cười vừanói.
“Chắc chắn như vậy sao, vậy cậu phải hỏi câu nào khó khómộtchút mới được. Vậy hình ghép này con làm từ bao nhiêu hìnhnhỏghép thành?” Lâu Minh quyết định, cho dù Tông Tông trả lời bao nhiêu miếng ghépanhđềusẽgật đầunóiđúng rồi.
“mộttrăm lẻ tám miếng.” Tông Tôngkhôngnghĩ ngợi gì mà trả lời ngay.
Lâu Minh học toán rất giỏi,anhchỉ nhìn lướt qua hình ghép là biết Tông Tôngđãtrả lời đúng “Trả lời chính xác, vậy đúng là Tông Tôngđãtự tay ghép tấm hình này tặng cậu rồi.”
“Tất nhiên rồi.” Tông Tôngđãchứng minh đượcthìvô cùng đắc ý.
“Cậuđãnhận quà con tặng rồi. Bây giờ cậu có việc phảiđi, sau này cậu lại về thăm con nha.” Lâu Minh bỗng nhiênnói.
“A, cậu, cậuđãphảiđirồi sao?” Tông Tông cuống lên muốn chạy ra ôm cậu nhà mình, nhưng cậu nhóc vừa định chạythìđãbị mẹ mình kéo tay lại. Cậu nhóckhônghiểu nhìn mẹ, kêu lên “Mama …”
“Mẹ, chị, conđiđây.” Lâu Minh nhìn mẹ Lâu và chịgáichào rồi quay ngườiđira xe.
Khi Lâu Minh mở cửa xe còn nghe giọngnóitiếc nuối của Tông Tông “Cậu còn chưa vào nhà ngồi chơi nữa mà, saođãphảiđirồi?”
Động tác mở cửa xe củaanhngừng lạimộtchút, rất nhanh trở lại bình thường,anhcúi người ngồi vào xe.
Vẫn yên tĩnh ngồitrênxe chờ, Điền Phi vừa khởi động xe vừanói“Tam thiếu,anhmuốnđiđâu nữa?”
“Về nhà thôi.” Ngoại trừ về đây,anhcũng chẳng có nơi nào muốnđi.
Mà lúc này trong sân vườn, mẹ Lâu nghe câunóicủa cháu ngoạithìđỏ cả vành mắt.
Điền Phi nhìn qua gương chiếu hậu thấy nét mặtcôđơn của Lâu Minh,sựviệc ở trước cửa nhà, tuy Điền Phikhôngxuống xe nhưng cũng nghe thấy bảy tám phần. Tuy cậu ta có thể hiểu được lý do Lâu Tĩnh Tâm làm như vậy nhưng cậu ta càng cảm thấy đau lòng cho Lâu Minh hơn.
“Tam thiếu, saoanhkhôngnóirõvới người nhà,nóitrênngườianhcó bùa trấn sátsẽkhônglàm sát khí phát ra ngoài.” Điền Phi nhịnkhôngđược hỏi.
Nghe Điền Phinóithế, Lâu Minh mới nhớ ramộtchuyện,anhlấy điện thoại ra, mở mục chat với mẹ Lâu, nhắn thêmmộttin (Mẹ, chuyện bùa trấn sát mẹ đừngnóivới chị nha, hôm nào con lại về thăm mẹ).
“đãđến mức như vậythìnóira cũngkhôngcòn thích hợp nữa.” Nếu như sau khi chịgáianhcó phản ứng quá mức như vậy,anhlạinóilàanhcó bùa trấn sáttrênngườisẽkhônglàm sát khí phát ra ngoài,sẽkhônglàm tổn thương đến Tông Tông, nếu như vậythìchịgáianhsẽrất xấu hổ và khó xử.
Với lại … Nếumộtngười bị AIDS bỗng nhiên chạy đến trước mặtanhnóivớianh, bệnh của người đóđãđược chữa khỏi,sẽkhônglây bệnh cho người khác nữa.anhcó thể ngay lập tức màkhôngcó vướng mắc gì tiếp xúc thân mật với người đókhông, chắc chắn là trong lònganhvẫn cósựe ngại rồi.
Lâu Minhkhôngsuy nghĩ nhiều bởi vì đó đều là người nhà củaanhnên hẳn làsẽdành choanhrất nhiềusựtin cậy,anhkhôngmuốnđithử thách lòng dạ con người, cũngkhôngnghĩ làsẽlàm điều đó.
thậtkhó khăn mới kìm nén cảm xúc đau lòng, mẹ Lâu về phòng định lấy điện thoạiđangsạc pin để gọi điện thoại cho chồng, kể cho ông nghe chuyện Lâu Minh về nhà. Bà lại thấy tin nhắn Lâu Minhđãgửi cho bà cách đây nửa giờ và hai tin nhắn tiếp theo. Mẹ Lâukhôngkìm nén được nữa, che miệng khóc nấc lên.
(Editor: Đọc khúc này mà thấy tội nghiệpanhBa quá, hiu hiu!)Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK