Mục lục
Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chùa Tam Thanh, bắt đầu được xây dựng từ đời Đường,đãcó 1266 năm lịch sử, trải quasựthăng trầm của thời gian vẫn vững vàng tồn tại cùng Đế Đô. Tòa nhà này so với hoàng cung còn có kiến trúc cổ hơn nhưngkhôngđược xếp vào di tích văn hóa cần được bảo vệ mà ngược lại vẫn đông đúc người đến thăm viếng, hương khói dồi dào.
Mao đại sư chính là chủ trì của chùa này.
Hôm nay, Mao đại sư vừa làm xongmộttrận pháp, vẫn chưa về phòng nghỉ ngơithìgặp đệ tử đến báo “Sư phụ, Lâu phu nhânđãđến.”
Mao đại sư dừng chân, hỏi “Bà ấyđangở đâu?”
“Dạ, bà ấyđangở phòng khách chờ sư phụ ạ.” Đệ tử trả lời.
Mao đại sư vẫy tay cho đệ tử lui xuống, quay ngườiđivề phía phòng khách, từ xa ôngđãnhìn thấy Lâu phu nhânđangđứng bên cửa sổ phòng khách.
“Lâu phu nhân, hôm nay bà lại có thời gian đến chùa Tam Thanh sao?” Mao đại sư cười ha ha bước về trước.
“Tôi đến màkhôngbáo trước,khônglàm phiền đại sư chứ ạ.” Lúc trước, khi Lâu Minh đột nhiên xảy ra chuyện, hai vợ chồng họ Lâuđãgần như là ở khắp Đế Đô tìm kiếm các nhà huyền học nổi tiếng, cuối cùng chỉ có Mao đại sư ở chùa Tam Thanh mới có thể ngăn chặn sát khítrênngười Lâu Minh. Cho nên đối với Mao đại sư, nhà họ Lâu vừa biết ơn lại vô cùng tín nhiệm.
Hai ngườinóichuyệnmộtlúc rồi trở lại phòng khách, ngồi bên bàn sách.
Mẹ Lâu lấy từ trong túi xách ra ba tấm hình và ba tờ giấy đỏ đưa cho Mao đại sư,nói“Mao đại sư, ngài xem giùm tôi, có phải ngày sinh của bacôgáinày là số mệnh cực kỳ cao quýkhông?”
Hiển nhiên là Mao đại sưkhôngngờ mẹ Lâu tìm ông là để xem bát tự của bacôgái, nhưng ông cũngkhôngtừ chối mà cầm ba tờ giấy đỏ lên, rồi lại nhìn ảnh chụp của bacôgái, nhìnthậtkĩ, sau đónói“Chính xác, bacôgáinày, cả tướng mạo (vẻ ngoài) và bát tự đều rất tốt, có số mệnh giàu sang danh giámộtđời.”
Bát tự: tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Làmộtcách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh củamộtcon người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhàgáiphải trao đổi "Bát tự thiếp" cho nhau, còn gọi là "canh thiếp" hay "bát tự".
“Vậy …” Mẹ Lâu hơi lo lắng nhìn Mao đại sư, ngón tay cầm quai túi xách cũng trắng bệch ra “Nếu cáccôấy và Lâu Minh ở cùngmộtchỗ …”
Mao đại sư bỗng nhiên ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn Lâu phu nhân.
“Tôi nhớ là đại sưđãtừngnóivới tôi.” Mẹ Lâu nhớrõ, khi Lâu Minh được xác định làkhôngthể tiếp xúc với người bình thường, chỉ có thể ở biệt thựnhỏkhu tập thể nơi có linh khí dồi dào, lúc đó Mao đại sưđãnói“Lúc đó ngàinóilà, con trai tôi Lâu Minh bị sát khí quấn thân, có tướng Thiên SátcôTinh, nếukhôngphải là người có số mệnh cực kỳ cao quýthìkhôngthể gần gũi.”
Thiên SátcôTinh: sao chiếu mệnh củamộtngười.Tức là tất cả những người thân xung quanh người đósẽgặp tai hoạ
“khôngphải là người có số mệnh cực kỳ cao quýthìkhôngthể gần gũi,nóicách khác, nếu có ai mà có số mệnh cực kỳ cao quýthìcó thểsẽở cạnh Lâu Minh màkhôngsợ sát khí của nó, có phảikhôngđại sư?”
“Tuy tôiđãnóinhư thế, nhưng phu nhân đây là …” Mao đại sư cả gan suy đoán “Bà muốn tìm trong bacôgáinàymộtngười để làm vợ Lâu Minh?”
“Đúng thế.” Mẹ Lâu cũngkhônggiấu diếm ý định của mình.
“Lâu phu nhân, việc này bàđãhỏi Lâu Minh trước hay chưa?” Mao đại sư thở dài.
“Tôi vẫn chưanóivới nó.” Mẹ Lâunói“Mao đạisự, ngài chỉ cầnnóicho tôi biết, bacôgáinày có phải là người có thể tiếp xúc với Lâu Minhkhông, những chuyện khác ngài đừng để ý, tôisẽcó sắp xếp.”
Mao đại sư trầm ngâmmộtlúc lâu, cuối cùngkhôngthể ngăn cản tấm lòng lo lắng cho con trai của mẹ Lâu, chỉ vào tấm ảnh củamộtcôgáitóc dài,nói“côbé này có số mệnh, có thể ở cạnh Lâu Minh lúc cậu ấy đeo nút ngọc ngăn chặn sát khí.”
Mẹ Lâu liếc mắt nhìn, pháthiệnlà congáinhà chủ tịch tỉnh Giang Hải – Khương Tư Kỳ.
“nóicách khác, chỉ cần Lâu Minhkhôngbỏ nút ngọc xuống có thể ở cạnhcôbé như người bình thường?” Mẹ Lâu xác nhận lại lần nữa.
“Điều kiện tiên quyết là sát khí của Lâu Minhkhôngbị mất khống chế lần nữa.” Mao đại sưnóirõsựnguy hiểm trong đó.
“Tôi hiểu, cám ơn ngài, Mao đại sư.” Mẹ Lâuđãnhận được đáp án mà mình muốn, đem mấy tấm ảnh cất vào túi xách, vẻ mặt kích độngđira ngoài.
Phía sau, phảng phất là tiếng thở dài của Mao đại sư, nhưng mà những suy nghĩ lo âu (dụng tâm lương khổ) này của mẹ Lâu làm sao Lâu Minh có thể đồng ý, cậu ấyđãsớm suy tính cho cuộc sống của bản thân mình rồi.
Mẹ Lâu bước nhanh ra khỏi ngôi chùa, ngồi vào xe, bà lấy tấm ảnh của Khương Tư Kỳ ra,trênmặt là nụ cười vui mừng. Những năm gần đây, chỉ cần cùng mọi người trò chuyện video, trông thấy mấy đứanhỏtrong nhàthìLâu Minhsẽluôn luôn hỏi thăm, ánh mắt sáng lênkhônghề che giấusựyêumến bọnnhỏ.
Lâu Minh thích trẻ con, muốn cómộtgia đình thuộc về chính mình. Mẹ Lâu vô cùng mong mỏi con trai nhà mình có thể cómộtcuộc sống bình thường như bao người.rõràng nó xuất sắc như vậy, hiền lành như vậy nhưng vì sao lại phải có cuộc sống tù túng như thế, bàkhôngthừa nhận cũngkhôngtin tưởngsẽmãi như thế.
Cho nên, những năm gần đây, mẹ Lâu huy động hết mối quan hệ trong nhà, tìm kiếm trong cả nước những người có điều kiện phù hợp, trong đó bacôgáinày là phù hợp nhất. Trước khi đến tìm Mao đại sư, thực ra mẹ Lâu cũngđãnhờ người nhìn qua ba bát tự của bacôgáinày. Bát tự của cáccôvô cùng tốt là điềukhôngthể nghi ngờ, nhưng có thể chịu đượcsựảnh hưởng của sát khítrênngười Lâu Minhkhôngthìphải nhờ Mao đại sư xem xét.
Hôm nay …
mộttay mẹ Lâu cầm ảnh chụp của Khương Tư Kỳ,mộttay bấm điện thoại di động “Tư Kỳ à, bác Lâu nè con, hôm nay con có thời giankhông,điuống trà …”
==
mộttuần sau, Lâu Minhđangở trong phòng sách kiểm tra số liệu mẫu thiết kế mới của mình,thìbị Trình Bằng xuấthiệncắt ngang.
“cônhóc tới?” Hôm nay là cuối tuần, cuối tuần nào Trần Ngư cũng đến đây ké linh khí để vẽ bùa, nên Lâu Minh theo thói quen mà tưởng là Trần Ngư đến.
“khôngphải.” Trình Bằng lắc đầu, vẻ mặt hơi kì lạ “Làmộtvị tiểu thư tên là Khương Tư Kỳ, nghenóilà thay mặt phu nhân đến tặng đồ choanh.”
“Khương Tư Kỳ?” Lâu Minh kinh ngạc nhíu mày “Trong nhàkhôngthể tùy tiện cho người khác vào, sao các cậukhôngnhận đồ rồinóicôta rờiđi?”
“Bộ trưởng Lâu đồng ý chocôấy vào, ông ấynói… vị Khương tiểu thư nàysẽkhôngbị sát khí củaanhlàm ảnh hưởng.” Khi Khương Tư Kỳ vừa đến nhàthìđiện thoại của bộ trưởng Lâu cũng tới.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Lâu Minh cũng trở nên khó hiểu,anhdo dựmộtchút rồi đặt bút xuống,đixuống lầu. Khianhthấymộtcôgáian tĩnh điềm đạm ngồitrênghế sô pha trong phòng khách, động tác xuống lầu cũng chậm hẳn.
đangcẩn thận nhìn ngắm xung quanh, Khương Tư Kỳ nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nởmộtnụ cười ngọt ngào đángyêunói“anhlàanhBa ạ, chàoanh, em là Khương Tư Kỳ.”
Lâu Minh chậm rãi đến trước mặtcôgáiđangcười duyên dáng, trong lòng mặc dù rất kinh ngạc nhưngtrênmặt vẫn nở nụ cười lịchsự“Xin chào, tôi là Lâu Minh.”
“Em biết, bác Lâuđãnóivềanhvới em rồi.anhBa,anhcòn đẹp trai hơn nhiều so với lời bác Lâuđãnóiđó.” Lúc Khương Tư Kỳnóichuyện, gương mặt tròn tròn ửng hồng vô tình hợp với cái gối ôm màu hồngcôđangnắm chặt trong tay, làm toát lên vẻ xinh đẹp củacôgái.
“Cám ơn.” Lâu Minh ôn hòanói“Nghenóimẹ tôi làm phiền nhờcômang đồ đến cho tôi?”
“khôngphải,khôngphải, vừa đúng lúc emđiqua đây.khôngphải cố ý đến tặng, cũngkhôngphải bácgáilàm phiền đâu ạ.” Khương Tư Kỳ càng giải thích càng lúng túng.
“côđừng gấp …” Lâu Minh hơi buồn cười “Mẹ tôi nhờcôđưa gì đến vậy?”
“A, là cái này.” Khương Tư Kỳ vội vội vàng vàng lấy túi giấy màu đen bên cạnh đưa cho Lâu Minh.
Lâu Minh nhận túi giấy, pháthiệnbên trong là khăn quàng cổ lông dê,anhkinh ngạc nhíu mày, có chútkhônghiểurõ, sao mẹanhlại nhờmộtcôgáixa lạ đến tận đây để đưa choanhchiếc khăn quàng cổ này.
“anh…anhcó thíchkhông?” Khương Tư Kỳ thấy Lâu Minh cầm chiếc khănthậtlâu màkhôngnóilời nào, nhịnkhôngđược lên tiếng hỏi.
Lâu Minh bỗng nhiên hoàn hồn “Đương nhiên thích, chỉ là do tôikhôngbiết là mẹ tôi còn biết đan khăn quàng cổ.”
Lâu Minh vừa mới nhìn qua, thấytrênchiếc khăn quàng cổ này có đan thiếu mấy mũi, hiển nhiên là do người đan đan thiếu, nếu mua ở bên ngoàithìsẽkhôngthể có lỗi sơ suất như thế.
“khôngphải là bác Lâu đan đâu ạ.” Khương Tư Kỳ bỗngnhỏgiọngnói.
Bàn tayđangcầm khăn quàng cổ của Lâu Minh bỗng nhiên cứng đờ.
“Là em đan đó, kỹ thuật của em chưa được tốt lắm.”côgáinóixong, cúi đầu, hai bàn tay trắngnhỏbất an mà vò vò gối ôm bên cạnh.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Lâu Minh trở nên nghiêm túc lên, chiếc khănđangởtrêntayanhlập tức rơi trở lại túi giấy. Thông minh như Lâu Minh làm saokhôngnhận ra ý tứ của mẹ mình.
anhnhìncôgáiđangxấu hổ và e sợ, dáng vẻ lo lắng bất an, tình cảnh chỉ có thể thấytrênTV, Lâu Minh chưa bao giờ nghĩ lại có thể gặptrênngười mình.
Đến cùng là mẹanhđangnghĩ cái gì vậy, chẳng lẽ bàđãquên thể chất củaanhrồi hay sao?
Ngay lúc này, vừa mới tìm được cớ để chạy ra ngoài, Trần Ngư vội vàng chạy đến nhà họ Lâu, vô cùng quen thuộc vọt vào phòng khách.
“anhBa, em tới rồi!” Trần Ngư thấy Lâu Minhthìvô cùng vui vẻ hô lên.
Nhìn thấy Trần Ngư, vẻ mặt nghiêm túc của Lâu Minh buông lỏngmộtchút. Khương Tư Kỳ cũng tò mò nhìn qua, pháthiệnchỉ làmộtcônhócnhỏbé như học sinh cấp bathìthở phàomộthơi.
“A … Khó có khi thấyanhcó khách nha.” Trần Ngư nhìn Khương Tư Kỳ, mặc dùcôkhôngam hiểu việc xem tướng nhưng khi thấy quanhcôgáinày cómộtquầng khí cao quý màu tím nhạt bao quanh để cho Khương Tư Kỳ có thể ở trong nhà màkhôngbị sát khí làm ảnh hưởng, Trần Ngư cũng có chút kinh ngạc.
“Chào em, chị là Khương Tư Kỳ.” Khương Tư Kỳ thấy Lâu Minh và Trần Ngư rất quen thuộcthìchủ động chào hỏi lấy lòng.
“Em là Trần Ngư.” Trần Ngư cười gật gật đầu, sau đó ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lâu Minh và Khương Tư Kỳ, ánh mắt dường như muốnnói‘em biết hết đó nha’, làm Khương Tư Kỳkhôngtự giác mà đỏ mặt.
Lâu Minh tức giận gõ gõ đầu Trần Ngư “Em nhìn lung tung cái gì đó, mau lên lầuđi.”
Trần Ngư ôm đầu, lật đật chạy lên lầu hai,đangchạy đượcmộtnửa,côchợt quay đầu, nhìn Lâu Minh le lưỡi “anhđangxem mắt chứ gì? Vậy màkhôngcho em coi, ở chỗ em khi người tađixem mắt toàn mời mọi người đến chứng kiến đó.”
Mặc dù Khương Tư Kỳ biết hôm nay mình đến đây làm gì, khi vừa nhìn thấy Lâu Minh làcôđãthích ngay vị công tử nho nhã nhà họ Lâu này. Nhưng đột nhiên bị người khác vạch trần như thế làm cho Khương Từ Kỳ càng thêm xấu hổ cúi thấp đầu.
Lông mày Lâu Minh vừa giãn ra đượcmộtchút lại lập tức nhăn lại, còn kẻ đầu têu nào đó vừanóilớn xongthìbỏ chạy ngay lên lầu làm choanhtức giận màkhôngcách nào phát ra được. Quay đầu lạithìthấy gương mặt đỏ như trái cà chua của Khương Tư Kỳ, đầu Lâu Minh càng lớn hơn.
“Xin lỗicô.” Lâu Minh trả lại túi giấy “Quà tặng của Khương tiểu thư chỉ sợ là tôikhôngnhận được.”
“Tại … tại sao?anhkhôngthích phảikhông?” Khương Tư Kỳ hỏi.
“Khương tiểu thư, do lúc đầu tôi vẫn nghĩ khăn này là do mẹ tôi đan …côhiểukhông?” Lâu Minh ám chỉ,khôngmuốn cho lờinóicủa mình làm tổn thương đếncôgáinày.
“Tôi … hiểu rồi.” Mặt Khương Tư Kỳ lúc đỏ lúc trắng, nước mắt đảo vòng quanh, cắn răng cầm túi giấy chạy ra khỏi phòng khách.
“Trình Bằng, cho người đưa Khương tiểu thư về.”
Lâu Minh dặn dò xong, xoay người bực bội ngồitrênghế sô pha đem gối ôm màu hồng ném ra xa.anhthựcsựlà nghĩ mãikhôngra là cha mẹanhmuốn làm cái gì đây? Sắp xếp choanhxem mắt? Sau đó kết hôn sao?
“anhkhôngvừa ý cái gìthìthôi, sao lại ném gối của emđi.” Trần Ngư ghé đầu vào lan can lầu hai, vì gối ôm của mình mà bất bình.
“Emnóinhảm gì đó.” Lâu Minh tức giận.
“Emnóicái gìkhôngđúng mànóinhảm?” Trần Ngư nghĩ nghĩ rồinói“Nhưng mà,anhBa, saoanhkhôngthử suy nghĩmộtchút xem? Chịgáikiathậtxinh đẹp lại có khí cao quý bao quanh, nếu như sát khítrênngườianhkhôngnặng thêmthìcùng sống chung vớicôấykhôngphải làkhôngcó khả năng.”
“trênngười cậu có sát khí, số mệnh Thiên SátcôTinh, chỉ có người có số mệnh cực kì cao quý mới có thể sống chung cùng cậu. Nhưng người có số mệnh như vậy,trênđời này có rất ít.” Lâu Minh đột nhiên nhớ đến lời Mao đại sưđãnóivớianhvào mười mấy năm trước.
“Sát khíkhôngnặng thêm? Vậy nếu sát khí nặng thêmthìsao?” Lâu Minh hỏi.
“Vậythìemkhôngbiết, nếukhônglần sau chịgáikia đến,anhthử bỏ nút ngọc ra để em đo thử giúpanh.” Trần Ngưnói.
Ánh mắt Lâu Minh sắc bén hẳn lên, nhìn Trần Ngư trầm giọng hỏi “Emnóilà, nếuanhcởi nút ngọcthìcôấysẽbị ảnh hưởng?”
“Tất nhiên rồi.” Trần Ngư tự hàonói“anhcònkhôngbiết làtrênđời này chẳng có người nào ‘trâu’ giống như em đâu,khôngsợ sát khítrênngườianhchút nào a.”
Lông mày Lâu Minh nhíu lại càng sâu.
“Nhưng màanhkhôngxem mắt thành công làm em cũng có chút vui vẻ đó.” Bỗng nhiên Trần Ngư cười hì hìnói.
Lâu Minh kinh ngạc nhìn qua.
“Nếuanhkết hôn, emsẽkhôngđược tự do đến đây, dù sao cũngkhôngtiện lắm.” Trần Ngư làm nhưthậtnói.
“Xem ra em cũngkhôngngốc lắm nhỉ!" Lâu Minh bị chọc tức mà bật cười.
Tác giả có lời muốnnói:
Tây Thi:khôngcho phépanhkết hôn!
Tam thiếu: Liên quan gì đến em.
Tây Thi: Em còn chưa cưỡng hônanhnữa mà …Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK