Thoáng cáiđãđến mười giờ tối, Trần Ngư nằmtrênghế sô pha ngủ thiếpđi, sáng mai còn phảiđihọc nữa,khôngthể thức khuya.
Đồng Triều chứng kiến Thiên Sư bảo vệ mình thế mà lại ngủ thiếpđi, tức giận đến mức muốn gọi người dậy. Tính mạng cậu ta lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, vậy màcônhóc này còn có thể ngủ được? Nhưng cậu ta vừa định tiến lênmộtbước, Hà Thấtđangngồi bên cạnh canh giữ cho Trần Ngư chỉ nghiêng đầu nhìn cậu tamộtcái, cũngkhôngbiết là tại sao, Đồng Triều bỗng nhiênkhôngdám động đậy.
Cậu ta yên lặng thu hồi bước chân, bước đến ghế sô pha bên cạnh Trần Ngư ngồi xuống. Được rồi, ngồi gầnmộtchút cũng đượcđi.
Tưởng Huy cũng nhận ra Đồng Triều bất an nên trấn an “Đồng thiếu, cậu yên tâm, khi quái vật kia đến, Trần Thiên Sưsẽcó phản ứng.”
Đồng Triều nghe Tưởng Huy giải thíchthìyên tâm hơn,khôngcòn cảm thấy Trần Ngưđingủ làkhôngquan tâm cậu ta mà cảm thấy làcôđangnghỉ ngơi dưỡng sức. Vì thế cậu ta cũng gác chân lên ghế sô pha, bắt chước Trần Ngư ngủ mất rồi.
Đây là cậu ta cũng quá yên tâmđi?!
mộtđêm quađi, dường nhưđãđược đặt báo thức, khi mặt trời vừa mới ló dạng Trần Ngưđãchớp chớp mắt tỉnh dậy “Trời sáng rồi sao?”
Trần Ngư xoa xoa mắt rồi ngồi dậy.
“Trời sáng rồi.” Đứngmộtbên Hà Thất trả lời.
Trần Ngư ngẩng đầu nhìn Hà Thất, thấy dáng ngườianhchàng vẫn thẳng tắp, quần áokhôngmộtnếp nhănthìnghi ngờ hỏi “Trợ lý Hà,anhkhôngngủ chút nào sao?”
“Tam thiếu dặn tôi phải bảo vệ cẩn thận chocô.” Hà Thất lạimộtlần nữa nhấn mạnh.
Ngụ ý chính làkhôngngủ cả đêm? Được người khác bảo vệ cẩn thận từng li từng tí làm Trần Ngư có cảm giáckhôngquen. Trong thâm tâmcôhiểurõ,sựbảo vệ của trợ lý Hànóithậtlàkhônggiúp ích được bao nhiêu, trợ lý Hà là người bình thường,khôngthể nhìn thấy được hồn ma và xác sống, nên dùcôgặp phải nguy hiểm Hà Thất cũngkhônggiúp được gì.
Nhưng trong lòng Trần Ngư vẫn rất cảm động, chỉ vài lần có duyên với nhau mà thôi, mà còn dưới tình cảnh làcômặt dày mày dạn nhờ giúp, nhưnganhBa chẳng nhữngkhôngthấycôphiền phức mà còn quan tâm chăm sóccônhư vậy. Trần Ngư cảm động đồng thờiâmthầm quyết định, chờ có số điện thoại của ông lão nhàcô, nhất định chuyện đầu tiêncôlàm là hỏi thăm về sát khítrênngười củaanh.
Suy nghĩ xong, Trần Ngư quay đầu nhìn Đồng Triều vẫn còn ngủ saytrênghế sô pha, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tưởng Huynói“Trời sáng rồi, tạm thời Đồng Triềusẽkhônggặp nguy hiểm, vậy tôiđitrước.”
“Vâng, Trần Thiên Sư. Vậy còn tối naythìsao?” Mặc dù tạm thời đánh lui quái vật, nhưngkhôngcó nghĩa là nó bỏ qua sinh hồn của Đồng Triều.
“Đúng giờ tôisẽđến.” Trần Ngư đảm bảo.
Lúc này Tưởng Huy mới an tâm, đêm qua, Trần Thiên Sư chỉ cần hai chiêu là đuổi được quái vậtđi, chỉ cần có Trần Thiên Sư ở đây, chắc chắn là Đồng thiếusẽkhôngsao.
==
Rời khỏi biệt thự nhà họ Đồng, Hà Thất lái xe hơiđivề hướng đại học Đế Đô.trênđườngđirất yên tĩnh, Hà Thất nhìn gương chiếu hậu thấy Trần Ngưđangcúi đầu chơi điện thoại di động, hỏi “Tiểu thư Trần Ngư, tối naycôcũng đến nhà họ Đồng nữa sao?”
“Đúng vậy. Xác sống kia còn thiếu hồn phách của Đồng Triều nữa là có thể sống lại, chắc chắn nósẽkhôngdừng tay.” Trần Ngư vừa trả lời, vừa nhìn ghi chép của ông lão trong điện thoại di động.
Dùng bảy lá bùa trừ ma cao cấp, tạo thành trận pháp Thất Sát.
Lần trước, khi cùng xác sống đánh nhau, bùa trừ ma Trần Ngưđãsử dụng hết, làmcôlập tức cảm thấy sầu ơi là sầu. Xem ra phải dành chút thời gian đến nhàanhBa ké chút linh khí để vẽ bùa, nhưng mà tuần này thời khóa biểu rất nhiều môn nha, nếu như chờ đến cuối tuần, như vậythìngày nàocôcũng phải chạy đến nhà họ Đồng sao.
“Còn thiếu? Vậy cái gì … xác sống kiađãcắn nuốt rất nhiều hồn phách sao?” Hà Thất tò mò hỏi.
“Nó muốn hoàn toàn thoát khỏi trạng thái hồn phách trở thành người chết sống lại, nhất định trong vòng bốn mươi chín ngày liên tục phải cắn nuốt mười sáu sinh hồn.” Trần Ngưnói.
“nóicách khác, nóđãcắn nuốt mười lăm sinh hồn rồi?” Nghĩa là tối hôm qua quái vật kiađãgiết chết mười lăm người.
“Phải!” Trần Ngư cau mày “Cho nên mới phải tiễn nóđinhanhmộtchút.” Đúng vậy, chỉ có thể tiễn nóđi.
Ghi chép của ông lãođãnóirõ, khi xác sống bắt đầu cắn nuốt sinh hồn, sức mạnhsẽtăng lên gấp bội, sinh khí trong hồn thể của nó càng ngày càng lớn mạnhsẽlàm cho xác sống nguy hiểm hơn hồn ma bình thường. Nếu trực tiếp đánh cho xác sống hồn bay phách lạc là vô cùng khó, ít nhất là với khả nănghiệngiờ của Trần Ngư làkhôngthể được. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là mở cửaâm, đem nó giao cho Hắc Bạch Vô Thường.
Nguyên gốc lời của ông lão là: nếu như là ông, đập chết liền đập chết, nhưng con nhóc con vẫn nên ngoan ngoãn mở cửaâmđi, đừng thiếu thận trọng mà cố đánh nhau với nó. Khi xác sốngkhôngcòn gì để mấtthìsức mạnh của nókhôngthể xemnhẹđược đâu.
“Nếu hôm qua nó cắn nuốt được Đồng Triềuthìsẽbiến thành cái gì?” Hà Thất tò mò.
“sẽthoát khỏi trạng thái linh hồn, có được thân thể.” Lúc đó, muốnđitìm nóthìkhôngcòn dễ dàng nữa.
Vậy là thựcsựcó thể sống lại sao? Hà Thấtkhôngkìm được mà rùng mình “Người sau khi chết có thể sống lạithậtsao?”
“Tất nhiên làkhôngthể.” Trần Ngưnói“Trạng thái này chỉ có thể làm cho nó giống như người bình thường tồn tạitrênthế giới,nóicách khác, dù cácanhkhôngcó Mắtâmdươngthìvẫn có thể nhìn thấy nó, nghe được nónói. Nhưng nókhôngcần ăn cơm,khôngcần uống nước,khôngcần hô hấp,khôngcầnđingủ, ba mươi năm sau lại trở về trạng thái hồn phách, sau đó lại bắt đầu cắn nuốt sinh hồn, vòngđivòng lại. Cho nên mới gọi là xác sống.”
“nóicách khác, đây có khả năngkhôngphải lần đầu tiên nó cắn nuốt sinh hồn để sống lại.” Hà Thất cả gan suy đoán.
“Cũng có khả năng.” Hiểu biết của Trần Ngư về xác sống đều là từ ghi chép của ông lão, nêncôcũngkhôngchắc chắn lắm, nhưng ba mươi năm lại làmộtvòng tuần hoàn, nên tình huống đó có khả năng rất cao.
“Tiểu thư Trần Ngư, làm ơn,cônhất định phải diệt trừ nó.” Hà Thất bỗng nhiên trịnh trọngnói, loại quái vật vô hình giết người này, thựcsựlà quá đáng sợ.
Trần Ngư ngơ ngác, nhưng vẫn trả lời “Tôiđãnhận đơn đặt hàng này, đương nhiên làkhôngbỏ dở nửa chừng.”
Hai ngườinóichuyện nên rất nhanhđãđến gần đại học Đế Đô, vì Trần Ngư muốn mua đồ ăn sáng nên Hà Thất lái xe đến cửa hông của trường, nơi có rất nhiều quán hàng rong bán đồ ăn sáng.
Trần Ngư nhìn quán bán phá lấu bên đường, bụng kêu rột rột “Trợ lý Hà, tôi mờianhăn sáng nha, cám ơnanhđãđưa tôi về trường.”
“Tiểu thư Trần Ngư nên cám ơn Tam thiếu mới phải, tôi …”
“Chúng ta ăn trước, sau đó tôi muamộtphần nhờanhmang về choanhBa? Phá lấu của quán này ăn rất ngon,anhBa chắc chắn thích ăn.” Trần Ngưnóithêm.
Mang bữa sáng về cho Tam thiếu? Hà Thất vui vẻ đồng ý.
“Ngoài phá lấu, các món khác cũng rất ngon.” Trần Ngư vừađivừa giới thiệu nhiệt tình “Kia là bánh tay cầm, bánh crep hoa quả, còn có bánh bao hấp …”
Hà Thấtđangmỉm cười lắng nghe, bỗng nhiên xuyên quaâmthanh huyên náo của các tiệm ăn buổi sáng, Hà Thất nghe được tiếng đầu đạn xé gió bayđi. Mặt Hà Thất biến đổi, kéo Trần Ngư lănmộtvòng ra sau xe.
“Chíu!”
mộtviên đạn sượt qua bả vai của Trần Ngư cắm vào gốc cây bên cạnh.
“Đừng động!” Hà Thất để Trần Ngư núp vào, còn cậu lại đứng thẳng ngườiđira, hai mắtkhôngchớp nhìn chằm chằm vàomộtô cửa sổtrênmộtcăn nhà ba lầu đối diện bên kia đường.
Tay bắn tỉa bên kia đường nhìn vào ống kính thấy được ánh mắt của Hà Thất, biết được mìnhđãbại lộ, nhanh chóng thu dọn súng, thoát khỏihiệntrường.
Hà Thất biết đối tượng thấy mìnhđãbị pháthiệnsẽnhanh chóng bỏđi, nhưnganhtakhôngdám mạo hiểm để Trần Ngư lạimộtmình,anhgọi điện báo cáo tình hình cụ thể cho Tam thiếu, sau đó chở Trần Ngư rời đại học Đế Đô.
“Lúc nãy là súng sao?” Trần Ngư chậm nửa nhịp, giờ mới hỏi.
“Gần đâycôcó đắc tội người nàokhông?” Hà Thất vừa lái xe vừa hỏi.
“khôngcó nha.” Trần Ngư vô tộinói.côthấy ma còn nhiều hơn thấy người,nóicôđắc tội với ma nghe còn có lý hơn.
“Chúng ta về khu tập thể trước, xem Tam thiếunóithế nào.” Hà Thấtnói.
Trần Ngư nghĩ nghĩ,khôngcó biện pháp nào khác đành phải theo Hà Thất về khu tập thể.
Lâu Minhđãsớm nhận được tin tứccônhóc bị người khác ám sát, mặc dù Hà Thấtđãđảm bảođiđảm bảo lại là Trần Ngưkhôngbị thương chút xíu nào nhưng Lâu Minh vẫnkhôngyên tâm, kiểm tra kĩ lưỡngmộtlần nữa.
“Emkhôngsao đâu, chỉ hơi đói bụng thôi.” Trần Ngư ôm bụng, vô cùng đáng thươngnói“Em còn chưa ăn sáng đâu.”
“Emthậtlà.” Lâu Minhkhôngnóiđượccô, đành cho người mang đồ ăn sáng lên cho Trần Ngư.
Chỉ trong chốc lát, hai bát phá lấu nóng hổiđãđược bưng lên, Lâu Minh thấy vẻ mặt Trần Ngư vô cùng thỏa mãn ăn uống ngon lành,khôngcó chút xíu cảm giác mình vừa từ cõi chết trở về, nhịnkhôngđược hỏi “Bình thường nhìn em rất lợi hại mà, sao có người cầm súng chỉ vào người em mà emkhôngcó cảm giác gì sao?”
“Em là thầy bắt ma, em chỉ có cảm giác vớiâmkhí này, ác khí này, sát khí này hoặc những thứ có liên quan đến hồn ma, còn đối với người sống, em cũng chỉ là người bình thường thôi.” Vẻ mặt Trần Ngư biểu lộ ‘côđây cũng rất là bất đắc dĩ’.
“Emkhôngsợ sao?” Lâu Minh hỏi.
“Sợ chứ, nhưng ông nội emđãnói, emkhôngcó tướng chết sớm (đoản mệnh). Cho nên chắc chắn là emsẽkhôngchết trẻ đâu (tráng niên mất sớm).” Trần Ngư ví dụ “anhxem,khôngphải là vừa rồi trợ lý Hàđãcứu em sao.”
“Em đúng là lạc quan.” Lâu Minh bị Trần Ngưnóimà mắc cười,cônhóc nàykhôngbiết là lúc nãy mìnhđãmay mắn đến mức nào. May mà có Hà Thất – trợ lý sốmộtđược tuyển chọn từ mấy vạn lính đặc chủng trong cả nước, kinh nghiệm đầy mình ở cùngcô. Nếu đổi là người khácthìsao có thể kịp thời pháthiệncó người ám sát còn giúpcôtránh đượcmộtkiếp.
“Hắc hắc …anhBa,anhmau ănđi, phá lấu để nguộikhôngngon đâu.” Trần Ngư an ủi “Chờ ăn xong em gọi điện choanhtrai em.”
“Em muốn báo cảnh sát?” Chuyện Trần Dương là cảnh sát tất nhiên là Lâu Minh biết từ lâu.
“Tất nhiên rồi ạ.”
“Emkhôngbiết gì hết mà cũng muốn báo cảnh sát sao.” Lâu Minh hỏi
“Có người muốn giết em đó, chẳng lẽ emkhôngnên báo cảnh sát sao?” Trần Ngư hỏi ngược lại.
“Em …”cônhóc này suýt chút nữa bị người ta giết chết, vậy màkhôngsuy nghĩ vấn đề ở đâu, đây là định báo cảnh sát xong rồi mặc kệ. Lâu Minh tức muốn chết rồi “Em vừa mới đến Đế Đô, ngoại trừ trưởng học và ở nhàthìhầu như chưa bao giờđinơi khác, cũng đâu quen biết ai? Tại sao bỗng nhiên lại đắc tội người nào đó đến nỗi người ta thuê sát thủ giết em.”
“Em cũng thấy kì lạ, nên em mới định báo cảnh sát đây nè.” Trần Ngư trả lời.
“…” Lâu Minh từ bỏ việc giải thích,nóithẳng “Chút nữa ăn cơm xong, em xin phép nghỉ hôm naykhôngđến trường nữa, cũng đừng báo cảnh sát. Chờ để mấy người Hà Thất điều tra xem saođãrồi tính tiếp. Em cũngkhôngmuốnanhem biết việc nửa đêm khuya khoắt em trốn nhà ra ngoài bắt mađi.”
Trần Ngư gậtnhẹđầu, đồng ý đề nghị của Lâu Minh.đãkhôngcầnđihọc, lại ở lại nhà củaanhBa, Trần Ngư quyết định thựchiệnkế hoạch lúc sángđãnghĩ, vẽ mấy tấm bùa trừ ma. Linh khí trong biệt thự nhà họ Lâu rất dồi dào, mặc dù bùa trừ ma cao cấp hơi khó vẽ, nhưng nếu may mắn, hôm naycôcó thể vẽ được bảy tấm. Dù sao, kĩ năng vẽ bùa củacôlà điều duy nhất ông lão ác miệng kiađãtán thưởng.
Thế là Trần Ngư nhờ Lâu Minh cho ngườiđira ngoài mua mấy lá bùa, mực đỏ.mộtngày vẽ bùa, đến tận bốn giờ chiều, Trình Bằng mới đem tài liệu điều tra đến báo cáo.
“Tam thiếu, kẻ sáng nay ám sát tiểu thư Trần Ngưđãtìm được, tên là Lý Phong, trước kiađãtừng là lính đánh thuê,hắntanóichín giờ đêm quađãnhận được đơn đặt hàngtrênmạng, cũng chính là đơn đặt hàng giết tiểu thư Trần Ngư.” Trình Bằngnói“Chúng tôiđãđiều tra địa chỉ IP pháthiệnchủ tài khoản tên là Chung Thanh Minh, là ông chủ củamộttiệm bán đồ cổ,hiệnnay …”
“Ba tháng trước bị bệnh nên nằm viện,hiệngiờđangđiều dưỡng tại An Thành?” Lâu Minh cũng đọctrênbản báo cáo.
“Vâng.” Trình Bằng nhìn thoáng qua Trần Ngư rồinóithêm “Xét cuộc sống của Trần Ngư tiểu thư tương đối đơn giản, người đắc tội gần đây … cũng chỉ có tối hôm qua đấu với tên xác sống kia.” Khụ,anhta luôn cảm thấy việcnóiđến cái kia có gì đó quái quái.
Trình Bằng dừng lạimộtchút, rồinóitiếp “Tiểu thư Trần Ngư cũngđãnói, xác sống này sau khi cắn nuốt sinh hồnsẽgiống như người bình thường tồn tạitrênđời, nhưng ba mươi năm sau lại trở về trạng thái hồn phách, lại cần phải cắn nuốt sinh hồn, cho nên …”
“Cácanhnghi ngờ thủ phạm là tên xác sống tối hôm qua?” Trần Ngư kinh ngạcnói.
“Đúng thế.” Trình Bằng gật đầu.
Lâu Minh cũng giật nảy mình, hiển nhiên làkhôngngờ rằng hồn ma cũng có thể thuê sát thủ, nhưng tất nhiên là xác sốngkhônggiống với hồn ma bình thường. Ba mươi nămmộtlần sống lại, có lẽ tên xác sống nàyđãtồn tại lâu hơn so với tưởng tượng của mọi người.
“Bây giờ em phảiđigiết nó!” Trần Ngưđãngherõ, vỗ bànmộtcái, lấy la bàn rồi đứng phắt dậy muốnđira ngoài
“Em bình tĩnh lạiđã!” Lâu Minh đưa tay ngăn Trần Ngư.
“Emkhôngbình tĩnh được!” Trần Ngư tức muốn chết “Em lớn đến chừng này rồi mà chưa bị ma quỷ gì đó khi dễ đâu.”
nóilàm như người khácđãbị ma quỷ khi dễ rồi ấy …
“Em đường đường làmộtthầy bắt ma, bị con ma đó khi dễ như vậythìmặt mũi của em để ở đâu.”
… Hình như cũng có lý.
Tác giả có lời muốnnói:
Ông Ngô: Ông dạy con nhiều năm như vậy mà con lại để cho ma khi dễ như vậy hả.
Tây Thi: Con làm sao mà biết hồn ma cũng biết thuê sát thủ nữa.
Ông Ngô:nóicho cùngthìcon chưa đủ bản lĩnh.
Tam thiếu: Nhóc con, cóanhở đây,khôngai có thể làm tổn thương em.
Bảy trợ lý nhất trí gật đầu, vì Tam thiếu nhà mình mà xông phakhôngtừ.Đọc nhanh tại Vietwriter.com