Trần Ngư nhìn vẻ mừng rỡ của thiếu niên, động tác đưa tay muốn gọi la bàn về đột nhiên dừng lại,côchột dạ quay đầu hỏi Lâu Minh “Nếu bây giờ mà em bỏđithìcó phải làkhôngtử tế lắmkhông?”
“Đây chính là Ma Vương?” Lần trước, khi gặp phải Ma Vương, MắtâmDương của Lâu Minh vẫn chưa mở phong ấn nên đây là lần đầu tiên Lâu Minh nhìn thấy hình dáng của Ma Vương.
Thân thể Ma Vương khổng lồ, cao bằng tòa nhà hai tầngđangbay giữakhôngtrung, cái miệng há rộngđangkhôngngừng cắn nuốt các hồn ma xung quanh.mộtđôi mắt đỏ hồng như máu sáng rực lên như đèn lồng, lập lòe trong đêm tối làm người khác phải rùng mình.
“Vâng.” Trần Ngư cảm nhận linh lực trong cơ thể mình, mới chỉ khôi phục được khoảngmộtphần ba, nơi nàykhôngphải là Đế Đô,khôngcó biệt thựnhỏcủa nhà họ Lâu để gia tăng linh khí chocônên tốc độ khôi phục củacôchậm hẳnđi.
Mặc dù các linh hồn bị cắn nuốt đều làcôhồn dã quỷ nhưng nhìn họ bị cắn nuốt như vậy cũng có chútkhôngđành lòng, Lâu Minh do dựmộtchút rồi bước về phía trước.
“anhBa,anhđịnhđiđâu?” Trần Ngư kéo tay Lâu Minh lại.
“Em ở đây chờanhmộtchút,anhđixử lý con Ma Vương kia.” Lâu Minhnóirồi định cởi nút ngọc ở tay trái ra.
“khôngđược.” Trần Ngư giữ chặt nút ngọc lạikhôngcho Lâu Minh cởi ra.
Lâu Minh kinh ngạc nhìn Trần Ngư.
“anhBa, cởi nút ngọc rathìbùa trấn sátkhôngthể phong ấn sát khí củaanhnữa.” Mặc dù bùa trấn sát của Trần Ngư lợi hại, nhưng cũng chỉ có thể phong ấn được sát khí còn dư của Lâu Minh sau khiđãđược nút ngọc phong ấn lầnmột. Lúc ở trường học, sở dĩcôcó thể dùng bùa trấn sát phong ấn sát khí của Lâu Minh là bởi sát khí củaanhđãđược khí lành tiêu trừ bớt.
“anhbiết.” Chính bởi vì biết nên Lâu Minh mới định cởi nút ngọc để lợi dụng sát khí của chính bản thânanhdiệt trừ Ma Vương.
“anhBa, linh lực của em mới khôi phục được ba phần. Nếu sát khí củaanhlại bùng phátthìemsẽkhôngcó khả năng phong ấn được đâu.” Trần Ngư nhắc nhở.
mộtkhi sát khí củaanhBa bùng phát màcôkhôngcó khả năng kiềm chếthìhậu quả xảy ra khó mà lường được.
“…” Lâu Minh muốnnói,anhchỉ cởi nút ngọcmộtchút mà thôi,khôngđến mức để sát khí bùng phát, nhưng rồi lại nghĩ đến tình trạng cơ thể gần đây của mình,anhlạikhôngthể chắc chắn gì nữa. Mao đại sưđãdặnđidặn lại,anhkhôngđược tùy ý cởi nút ngọc ra.
Hơn nữa, so với Ma Vương,thìsựtồn tại củaanhcòn là điều đáng sợ hơn cả.
“anhBa,anhchờ ở đâyđi, emđicho.” Trần Ngưnóixongthìchạy xông lên.
“Thi Thi …” Lâu Minh giật mình,anhbiết, Thi Thi đánhkhônglại Ma Vương.
Lục Ninh thấy Trần Ngư chạy tới, gấp gáp hỏi “Trần đạo hữu, chúng ta cố gắng cầm cự với Ma Vương, ông nội Nghiêm sắp đến rồi.”
“anhcó vẽ được bùa ‘mời thần’không?” Tu vi của Ma Vương quá cao, cả hai người đềukhôngphải là đối thủ.
“Em định mời người nào?” Lục Ninh hỏi
“Ma Vương!” Lần trước, khicôsuýt nữa bị Ma Vương đánh bị thương, ông Ngôđãdạycôvẽ bùa ‘mời thần’. Lần sau nếucôgặp ác ma mà đánhkhônglạithìcó thể dùng bùa ‘mời thần’ để mời Ma Vương chính tông củaâmphủ.
Ma Vương đều dựa vào việc cắn nuốt hồn ma để mạnh lên, nhưng Ma Vương củaâmphủđãvào biên chế củaâmphủthìkhôngthể tùy tiện cắn nuốt hồn ma. Cho nên, nếu có Thiên Sư có thể dùng bùa ‘mời thần’ để gọi Ma Vương đến, Ma Vương có món ngon tẩm bổ như vậy chẳng nhữngsẽcắn nuốt luôn mà còn rất cảm kích Thiên Sư. Chỉ tiếc bây giờ linh lực của Trần Ngưkhôngđủ,khôngthể vẽ bùa để mời Ma Vương đến.
“Có thể mời được Ma Vương nữa sao?” Lục Ninh kinh ngạc “anhchỉ mới mời quỷ sai của Thành Hoàng mà thôi.”
“Quỷ sai đánhkhônglại Ma Vương, đức Thành Hoàng đếnthìmay ra có thể.” Trần Ngưnói.
“Ầm!”
Bàn tay to lớn của Ma Vương vỗ xuống đầu hai người, Trần Ngư lăn khỏi chỗ đứng, tay bấm pháp quyết gọi la bàn quay về.
“Vù vù vù …”
“Đinh linh linh …”
Trần Ngư nhìn hai pháp khí bay đến trước mặt mìnhthìkinh ngạc nhìn Lục Ninh.
“Sao chuông ‘chiêu hồn’ lại …” Lục Ninh thấy chuông ‘chiêu hồn’ tự động bay đến trước mặt Trần Ngư cũng rất kinh ngạc.
“Cẩn thận!” Đợt công kích thứ hai của Ma Vương ập đến ngay sau đó, Lâu Minh thấy Trần Ngư còn sững ngườithìgọi to.
Trần Ngư nhanh chóng lùi về sau, cũngkhôngthắc mắc sao chuông ‘chiêu hồn’ lại nghe lời triệu tập củacô,mộtlần nữa tay bấm pháp quyết, điều khiển cho la bàn bay lên.
“Vù vù vù …”
“Đinh linh linh …”
La bàn bay lên, chuông ‘chiêu hồn’ cũng bay theo.
Trần Ngư giật mình phát giác, hình như điều khiển chuông ‘chiêu hồn’ này cũng dùng pháp quyết mà ông nộiđãdạy chocô.côtrầm tưmộtchút, pháp quyết biến đổi,trênkhôngtrung, la bàn bắt đầu tăng tốc xoay tròn,mộtnguồn linh lực mạnh mẽ bắn thẳng vào mắt Ma Vương.
“Gào …” Ma Vương kêu lên thảm thiết, dùng tay che mắt.
Tay trái Trần Ngư chỉ chuông ‘chiêu hồn’, mang tâm lý may mắn bấm pháp quyết.
“Đinh linh linh …”trênkhôngtrung, chuông ‘chiêu hồn’ hóa thành vệt sáng bay đến đỉnh đầu Ma Vương, theo từng trận chuông rung, từng đợt từng đợt sóng linh lực từtrêncao tỏa xuống đầu Ma Vương.
“Gào, gào, gào!”
Ma Vương che mắtmộtlúc, rồi bịt lỗ taimộtlúc, đau đớn đứng dậm chân,khôngcòn hơi sức đâu mà cắn nuốt hồn ma nữa. Nó nhắm mắt lai bước lung tung tìm cách đánh rơi hai pháp khí.
Trần Ngư làm sao có thể để nó thựchiệnđược ý đồ, tay trái điều khiển chuông ‘chiêu hồn’, tay phải điều khiển ‘la bàn’khôngngừng thay đổi vị trí của hai pháp khí. Ma Vương hình như rất sợ tiếng chuông ‘chiêu hồn’, bị lỗ tai gào thét, vô cùng đau đớn.
“Gào!!!”
Dướisựtấn côngkhôngngừng của Trần Ngư, Ma Vương rốt cụckhôngchịu nổi, nókhôngthểkhôngtừ bỏ chợ ma, hóa thành luồngâmkhí bỏ chạy.
Trần Ngư thấy Ma Vương bỏ chạy, lúc này linh khíđãcạn kiệt, ngã ngồitrênmặt đất.
“Thi Thi …” Lâu Minh thấy Trần Ngư ngã xuống đất, nghĩ làcôbị thương, vội vàng chạy tới “Sao rồi, em bị thương ở đâu?”
“Emkhôngsao, chỉ hết sức thôi.” Vốn linh khí trong người Trần Ngưđãkhôngđược khôi phục hoàn toàn, vừa rồi lại đồng thời điều khiển hai pháp khí chiến đấu với Ma Vương, lúc này linh lựcđãkhô kiệt,khôngcòn chút khí lực.
Lâu Minh thấy Trần Ngưnóikhôngviệc gìthìmới yên lòng, thấy mồ hôicôđầy đầu, nhịnkhôngđược nâng tay áo giúp Trần Ngư lau mồ hôi.
Trong lòng Trần Ngư ngòn ngọt, đôi mắt to nhìn chăm chúanhBa nhà mình, dáng vẻ lo lắng cho mình củaanhBa càng nhìn lại càng đẹp, hì hì …
Lâu Minh thấy Trần Ngư cứ chăm chú nhìnanhkhôngnháy mắt, lập tức động tác cứng đờ, chột dạ thu tay lại, người cũng lặng lẽ lui về saumộtchút.
Hả?? Sao lạikhônglau nữa rồi!!!
“Trần đạo hữu …” Lục Ninh cầm la bàn và chuông ‘chiêu hồn’ đến trước mặt Trần Ngư.
Lúc Trần Ngư hết sức, la bàn và chuông ‘chiêu hồn’ cũng rơi xuống đất. Lục Ninh thấy Trần Ngưđãcó người chăm sóc nênđinhặt hai pháp khí trở về.
“Cám ơnanh.” Trần Ngư nhận lấy la bàn từ tay Lục Ninh, pháthiệnlinh khí trong la bànđãhao hết sạch, lúc này rũ rưỡi,mộtchút khí lực để động đậy cũngkhôngcó.
“Trần đạo hữu, sao em … có thể điều khiển chuông ‘chiêu hồn’?” Khi Lục Ninh bắt đầu sử dụng chuông ‘chiêu hồn’, bà nộiđãqua đời nênkhôngcó người nào dạy cho cậu ta sử dụng chuông ‘chiêu hồn’ như thế nào. Hơn chục năm qua, cậu ta vẫn nghĩ rằng công dụng của chuông ‘chiêu hồn’ chỉ là để mê hoặc thần trí của những hồn ma có đạo hạnhkhôngcao thâm mà thôi,khôngthể ngờ uy lực của nó còn có thể là Ma Vương e sợ.
“Tôi cũngkhôngbiết.” Trần Ngư lắc đầu “Lúc đó tôi chỉ nghĩ điều khiển la bàn,khôngnghĩ là chuông ‘chiêu hồn’ cũng nghesựđiều khiển của tôi.”
“Pháp quyết em dùng là gì?”
“Đó là pháp quyết riêng của sư môn tôi.” Trần Ngư suy đoán “Tôi nghi ngờ trước đây chuông chiêu hồn là pháp khí của sư môn tôi, nếukhôngpháp quyết của sư môn tộisẽkhôngthể ảnh hưởng đến nó được.”
“Chuông ‘chiêu hồn’ này là của bà nội để lại choanh.” Vẻ mặt Lục Ninh lo lắngnói.
“anhđừng lo lắng, môn phái của chúng tôiđãsuy tàn chỉ còn tôi và ông nội, pháp khí bị mất mát là bình thường. Cho dù chuông ‘chiêu hồn’ này đúng là pháp khí của môn phái chúng tôithìtôi cũngkhôngcướp lại đâu mà.” Trần Ngưnói.
Lục Ninh nghe Trần Ngưnóivậythìvẻ mặt hơi buông lỏng. Nếu pháp khí này đúng là của sư môncôbé nàythìmình giữ lại có vẻkhôngđúng lắm, nhưng cái này lại là di vật của bà nội …
“Nhưng mà chuông ‘chiêu hồn’ đưa choanh,anhcũngkhôngbiết dùng nó như thế nào a.” Trần Ngư tiếc nuốinói.
“…” Lục Ninh buồn bực nhìn chuông ‘chiêu hồn’ trong tay mình, cậu ta biết Trần Ngưnóiđúng, chuông ‘chiêu hồn’ ở trong tay cậu tasẽkhôngphát huy được hết công dụng của nó, nhưng pháp quyết điều khiển lại là bí mật sư môn nhà người ta, cậu takhôngthể mặt dày xin học được.
“anhLục Ninh …”
“Lục Ninh …”
Đúng lúc này,anhem nhà họ Nghiêm chạy quay lại, Nghiêm Hân được dịp nhào vào lòng Lục Ninh, khóc lóc hỏi “anhLục Ninh,anhkhôngbị làm sao chứ?”
“anhkhôngsao.” Lục Ninh cười lắc đầu.
“Chúng ta trở vềđi.” Ma Vươngđãchạy mất, mọi việc hạ màn, Trần Ngư lại mệt đến mất hết sức lực, Lâu Minh đau lòng muốn đưacôvề nghỉ ngơi.
“Vâng.” Trần Ngư vươn tay về phía Lâu Minh muốn choanhđỡcô.
Lâu Minhkhôngđỡ tay Trần Ngư màđiđến trước mặtcôrồi ngồi quay lưng lại,nói“Em lênđi,anhcõng em về.”
Đầu tiên, Trần Ngư giật mình, sau đó vui mừng, vui vẻ nhào tới.
“anhBa,anhtốt quá.” Trần Ngư ghétrênlưng Lâu Minh, ngọt ngàonói.
Lâu Minh cười dịu dàng, cõng thân hìnhnhỏxinh củacôgáiđira ngoài, cảm thụ từng hơi thở ấm áp củacôphun lên mặt mình, cố gắngkhôngđể những suy nghĩ kiều diễm lan tràn trong đầu.
“anhBa, chúng ta nhanh quay về Đế Đôđi, em muốn đến nhàanh.” Bỗng nhiên Trần Ngưnói.
“Sau này em …” Lâu Minh địnhnóiTrần Ngư nên ít đến nhàanhđinhưng lời vừa lên khóe miệng lạikhôngtài nào thoát ra được.
“Nơi này có ít linh khí quá, em mất sức là cả người khó chịu. Nếu mà ở Đế Đô, em chỉ cần đến nhàanhBamộtlát là khôi phục sức chiến đấu ngay.” Trần Ngư vui vẻnói“Cả la bàn cũng thế.”
“Ngày mai chúng ta về ngay.” Đúng rồi, Thi Thi phải hấp thu linh lực, nếu linh lựckhôngđủ, khicôra ngoài bắt masẽrất nguy hiểm.
Lâu Minh rất dễ dàng thuyết phục chính mình như vậy.
“Gần đây em lên mạng huyền học nhận mấy nhiệm vụ, sau khi về em phải nhanh chóng hoàn thành, nếukhôngthìvào học kì mới em vẫn còn chưa kịp thăng cấp mất thôi.”
Hai người vừađivừa câu được câukhôngtrò chuyện, phần lớn là Trần Ngưnói, Lâu Minh phụ họa, chỉmộtlát là ra ngoài chợ ma, vừa vặn gặp Mao đại sư, bộ trưởng Lâu và mấy người Nghiêm Sùng Minhđanglo lắng chạy tới.
Mao đại sư và bộ trưởng Lâu vừa nhìn thấy hai ngườithìthở phàonhẹnhõm. Hà Thất lập tức chạy lại đỡ Trần Ngư, Lâu Minhkhôngnỡ buông ra nhưng lại nghĩ có ba mìnhđangở đây nên đành phải thả lỏng tay.
“Còn những người khác đâu?” Nghiêm Sùng Minhkhôngthấyanhem họ Nghiêm và Lục Ninhthìnhíu mày hỏi.
“Họ vẫn còn ở bên trong.” Lâu Minh chỉ vào bên trong chợ.
Mao đại sư bước lại xem tình trạng của Trần Ngư,nói“côchỉ bị tiêu hao linh lực quá mức, nghỉ ngơi mấy ngày là được.”
“Vâng, cám ơn đại sư.” Trần Ngưnóicám ơn.
“Mọi người giải quyết Ma Vương như thế nào?” Mao đại sư tò mò hỏi.
“Nó bị tôi đánh chạy mất dép rồi.” Trần Ngư cười hắc hắc “Nếukhôngphải tôi bị tiêu hao quá nhiều linh khí chưa kịp khôi phục lạithìđãtiêu diệt nó luôn rồi.”
“Giỏi quá, giỏi quá.” Ngoài mặt Mao đại sư cười ha ha, nhưng trong lòng vì biết Lâu Minhkhôngcởi nút ngọc ra mà thở phàomộthơi. Lúc này ông nghenóiở chợ ma có Ma Vương thoát ra, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng, ông sợ Lâu Minhsẽmuốn tiêu diệt Ma Vương mà mở phong ấn lần nữa. Sát khí trong người Lâu Minhkhôngthể để xảy ra chút sơ sót nào nữa.
Còn bộ trưởng Lâu đứng bên cạnh, sau khi thấy Lâu Minhkhôngviệc gìthìánh mắt vẫn luôn đặttrênngười Trần Ngư, cho nên nghe rấtrõràng cuộc đối thoại giữacôvà Mao đại sư.
Thực lực của Ma Vương lúc nãyđãđược Mao đại sư phổ cập khoa học cho ông khitrênđường đến đây. Ở thành phố Bình này, chỉ có tu vi của Nghiêm Sùng Minh mới có thể đối đầu với Ma Vương, ngay cả Mao đại sư cũng chưa chắc đánh lại nó. Vậy mà Trần Ngư, theo lờicôbénóilà linh lực chưa được khôi phục hoàn toàn mà có thể đánh cho Ma Vương chạy …
Ánh mắt bộ trưởng Lâu lại nhìn qua Lâu Minh.
“Ba ạ.” Lâu Minh chào.
“khôngviệc gì là tốt rồi.”
==
Rạng sáng hai giờ rưỡi, Trần Ngưđangsay giấc nồngthìbị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Trần Ngư ngồi dậy mở cửa, ngạc nhiên nhìnanhlính lạ mặtđangđứng trước cửa phòng. “anhlà?”
“Tiểu thư Trần Ngư, bộ trưởng Lâu muốn gặpcôtâmsự.”
“Bộ trưởng Lâu? Bác Lâu á?” Trần Ngư do dựmộtchút, mặc dù cảm thấy kì lạ nhưng vẫn quay vào phòng mặc thêm áo khoác rồiđitheoanhlính.
Khi hai người vừa rời khỏi phòngthìđãbị Hà Thất đứng trong bóng tối pháthiện, ánh mắt của Hà Thất đối diện với ánh mắt củaanhlính dẫn Trần Ngư ra ngoài.
anhlính thu hồi mắt, tiếp tụcđivề phía trước, Hà Thất đứng sững người tại chỗ.
Đó là cảnh vệ của bộ trưởng Lâu?
Bộ trưởng Lâu muốn gặp tiểu thư Trần Ngư.
Phải nhanh chóngđibáo cho Tam thiếu mới được!
Hà Thất vừa định xoay người báo cho Lâu Minh, nhưng động tác đột nhiên dừng lại.
Có lẽ, cómộtsố việc, tuy là Tam thiếukhôngmuốnnóinhưng vẫn cần phải có ngườinóicho tiểu thư Trần Ngư biết.
Tác giả có lời muốnnói:
Nhóm bát quái của các trợ lý.
(Trợ lý Hà, hôm nay cậu phản bội Tam thiếu. Sao cậu lạikhôngnóicho Tam thiếu biết chuyện bộ trưởng Lâu tìm tiểu thư Trần Ngư.)
Hà Thất (Cậuthìbiết cái gì, bộ trưởng Lâu là người càng mong cho Tam thiếu và tiểu thư Trần Ngư đến được với nhau đó. Đây là ngườimộtnhà, hiểu chưa?)
(đãhiểu!)
(đãhiểu …)
(Xin dạy cho chúng tôi …)Đọc nhanh tại Vietwriter.com