“Vâng.” Lâu Minh gật đầu.
“Cậu biết những điều này từ trong mơ?”
“Vâng.” Lâu Minh lại gật đầu.
“thậtkhôngthể tưởng tượng được.”rõràng chỉ thay đổimộtvài chỗ mà làm cho nồng độ linh khí trong biệt thự ít nhất là tăng gấp đôi so với trước, làm cho khí hậu trong biệt thự càng thêm mát mẻ.
“Trừ trận pháp Tụ Linh, cậu còn mơ thấy gì nữakhông?” Mao đại sư hỏi.
“Cònmộtsố hình ảnh đứt quãng, trước đó tôikhôngdám xác nhận nhưng từ trận pháp Tụ Linh này có thể suy đoán, những hình ảnh này có thể là ký ức kiếp trước của tôi.” Lâu Minhnóisuy đoán của mình cho Mao đại sư.
“Trí nhớ của cậu bắt đầu thức tỉnh vào lúc nào?”
“Chắc là từ sau khi thấy cây sáo.” Lâu Minh cũngkhôngchắc.
“Cây sáo? Chẳng lẽ lại có quan hệ với Linh Khí?” Mao đại sư suy tưmộtlát rồi lại tự phủ định “Thanh kiếm đồng cũng là Linh Khí nhưng nó lạikhôngảnh hưởng gì đến trí nhớ của cậu, nên tôi cảm thấykhônghẳn là do cây sáo, hẳn là …sựthức tỉnh của Phượng Lạcđãsinh ra ảnh hưởng với cậu.”
Lâu Minh nhíu mày, chínhanhcũngkhôngrõđây là Linh Khí ảnh hưởng haysựthức tỉnh của Phượng Lạcđãkhôi phục ký ức củaanh. Thực ra, hai nguyên nhân này đối vớianhmànóicũngkhôngcó gì khác nhau, quan trọng làanhđãnhớ ra rất nhiềusựvật màanhchưa từng trải qua.
“Như vậy có thể khẳng định, kiếp trước cậu chính là Thiên Sư rồi.” Mao đại sư lại nhìn trận pháp Tụ Linh “Mà còn là vị Thiên Sư có tu vikhôngtầm thường nữa.”
“Nhưng mà tôi vẫnkhôngtài nào nhớ nổi tại sao mình lại biến thành như này.” Mấy ngày nay, trong mơ,anhthấy đôi khi mình có sát khí trong người, đôi khikhôngcó, nên chắc hẳn cómộtđoạn kí ức ở giữa mà đến nayanhvẫn chưa nhớ ra.
“Cậu đừng nóng, kí ức của cậuđãbắt đầu khôi phục, nhớ ra điều đó chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.” Mao đại sư lạc quannói“Bây giờ là thời đại thoái trào của huyền học, rất nhiều thuật phápđãbị thất truyền từ lâu. Kiếp trước cậu cũng là Thiên Sư, nếu cậu có thể nhớ hết được các ký ức, nếu chúng takhôngcó biện pháp giải quyết sát khíthìchính cậusẽcó biện pháp mà thôi.”
“Mao đại sư, ông quá lạc quan rồi.” Lâu Minh bật cười “Nếu kiếp trước mà tôi có biện pháp giải quyếtthìlàm sao phải mang sát khí luân hồi nhiều kiếp như vậy.”
Đúng thế, Mao đại sư cũng chợt nhận ra, lúng túng nhìn Lâu Minh cười.
Sau khi nhìn trận pháp Tụ Linh, Lâu Minh và Mao đại sưđivào phòng khách, trong phòng Hà Thấtđãpha trà, hai người vừa uống trà, vừa trò chuyện về tiến triển của việc tìm Linh Khí.
“Kiếm Linh Cơđangtrênđường về, chắc khoảng hai ngày nữa là đến thôi.” Mao đại sưnói“Chờ sau khi giải thi đấu Huyền Linh kết thúc, nếu Trần tiểu hữu cũng lấy được Linh Khí trong núi Kỳ Liên, như vậy chúng tađãtìm được bốn Linh Khí rồi.”
“Hai Linh Khí còn lại có tin tức gìkhông?” Lâu Minh nhớ hai món Linh Khí cuối vẫn chưa có thông tin gì.
“Món Linh Khí thứ năm cũngđãcó chút manh mối, chắc làmộtthời gian nữa cũngsẽtìm được thôi. Còn món Linh Khí thứ sáu, chúng tôi vẫnđangphân tích.” Mao đại sưnóixong nhìn Lâu Minhnóitiếp “Đương nhiên là nếu cậu tự nhớ rathìtốt hơn.”
Lâu Minh sững người, cười cười màkhôngôm chút hi vọng gì. Từ mấy giấc mơ gần nhất mànóithìđều là sau khianhnhìn thấy Linh Khí mới bắt đầu mơ, nội dung cảnh trong mơ hình như cũng có có liên quan đến vị trí của Linh Khí.
“Mao đại sư, nguồn gốc của kiếm Linh Cơđãđiều trarõchưa?” Lâu Minh chợt nhớ đến mà hỏi.
“đãtrarõrồi.” Mao đại sư gật gật đầu “Kiếm Linh Cơ đúng là bội kiếm của công chúa Linh Cơ nước Diệp.”
“Vậy mộ cổ dưới đáy hồ Ngũ Phương cũng là mộ của vị công chúa Linh Cơ này sao?”
“khôngphải, ngôi mộ cổ này chắc là ở triều Tấn, ngoại trừ kiếm Linh Cơ những đồ vật khác chôn cùng được tìm thấy đều là đồ vật của triều Tấn.”
“Triều Tấn? Tại sao kiếm Linh Cơ lại xuấthiệnở triều Tấn sau ba trăm năm kết thúc Chiến Quốc?” Lâu Minh khó hiểu.(Editor: Chiến Quốc: chắc cùng thời với Tam Quốc diễn nghĩa nhỉ)
“Các chuyên gia suy đoán, có thể bởi vì công chúa Linh Cơđãdâng tặng kiếm Linh Cơ này cho nước Thạch khi đó chiếm đánh nước Diệp. Sau Chiến quốc, triều Tần thống nhất các nước, kiếm Linh Cơ bị lưu truyền cho đến nay.” Mao đại sưnói.
“Công chúa Linh Cơ dâng tặng kiếmđisao?” Vẻ mặt Lâu Minhkhôngthể tin được,khôngbiết tại sao khi nghe chuyện kiếm Linh Cơ được dâng tặng, theo bản năng làkhôngthể tin.
“Đúng thế.” Mao đại sưnóilại điển cố liên quan đến kiếm Linh Cơ mà các chuyên giađãđiều tra được cho Lâu Minh nghe “Kiếm Linh Cơ là bảo vật nước Diệp, được tạo nên bởi thép khai thác từ long mạch của nước Diệp và những người thợ rèn tốt nhất, chế tạo trong ba năm mới hoàn thành. Ở thời kì cuối của nước Diệp, quốc chủ trung niên có congái,côgáinày thiên tư hơn người, văn võ song toànkhônggì làkhôngbiết. Mười ba tuổiđãlénđitheo cậu mình lúc đó là hộ quốc tướng quânđira biên quan, sau đó chỉmộttrận đấu mà làm nên tên tuổi. Quốc chủ nước Diệp vô cùng vui mừng, ban thưởng kiếm Linh Cơ cho công chúa, cũng tặng phong hào cho công chúa là Linh Cơ.”
“Sau đó, nước Diệp bị nước Thạch là đế quốc hùng mạnh nhất tấn công, chiến tranh giằng co … mười năm, người chết và bị thương vô số. Công chúa Linh Cơ dẫn hai vạn quânđitrấn thủ thành cùng mười vạn đại quân nước Thạch, giằng co hơnmộtnăm. Cuối cùng vì bị đứt đoạn nguồn lương thảo, thêm số của nước Diệpđãhết, vì đảm bảo bách tính nước Diệp bình an, công chúa Linh Cơ tại biên thànhđãdâng kiếm Linh Cơ đầu hàng.”
“Đầu hàng?” Trái tim như bị người bóp mạnhmộtcái, Lâu Minh đau đớn, sắc mặt trắng bệch “Sau đóthìsao?”
“Sau đó chuyện xảy ra tương đối bi thảm, đáng tiếc chomộtbậc nữ trung hào kiệt, từ xưa đến nay,anhhùng luôn gặp cảnh bi tráng a.” Mao đại sư nhịnkhôngđược mà thở dài.
“Cụ thể là gì ạ?” Lâu Minh cố chấp hỏi.
“Mười ba tuổi công chúa Linh Cơđãra chiến trường, giết vô số binh sĩ của nước Thạch, trong năm cuối ở biên thànhđãdùng cung tên bắn chết ba tướng soái của đối phương, trong đó cómộtvị là Nhị vương tử của nước Thạch. Mà người tiếp nhận công chúa Linh Cơ đầu hàng làanhruột của vị Nhị vương tử đó cũng là đế vương đời tiếp theo của nước Thạch. Ông ta làmộtngười bạo lực lại tàn nhẫn, ‘có thù tất báo’.” Mao đại sưnóitiếp “Mặt ngoài, ông ta tiếp nhậnsựđầu hàng của công chúa Linh Cơ, đợi sau khi giao nộp tất cả binh tướng của nước Diệpđãra lệnh tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành.”
“Tàn sát hàng loạt dân trong thành?” Lâu Minhkhôngnhịn được mà cao giọng.
“Đúng thế.” Mao đại sư tiếc hận gật gật đầu “Cho nên tôi mớinóiđáng tiếc cho công chúa Linh Cơ,mộtthế hệ nữ trung hào kiệt, nữ chiến thần của nước Diệp. Nàng vốn vì những binh sĩ còn sống và dân chúng trong thành mới đầu hàng, lạikhôngnghĩ đến là mình dẫn sói vào nhà, mặc người chém giết.”
“Vậy công chúa Linh Cơthìsao?” Lâu Minh chịu đựng cơn run rẩy toàn thân.
“Vương tử của nước Thạch đưa công chúa Linh Cơ lên cổng thành, khiến nàng trơ mắt nhìn những con dân của nước mình bị tàn sát. Công chúa Linh Cơkhôngđành lòng, lạikhôngcó cách nào giết vương tử nước Thạch để báo thù, cuối cùng từtrêncổng thành nhảy xuống, hối hận mà chết.”
Mao đại sư nhìn vẻ bi phẫn của Lâu Minh, cũngkhôngsuy nghĩ nhiều, khi lần đầu tiên ông nghe điển cố này cũng rất bi phẫn “Nhưng có lẽ trời cao cũngkhôngvừa mắt, sau khi đại vương tử lên ngôi, trong ba năm nước Thạch bị hạn hán lớn, người chết đói khắp nơi, bách tính dân chúng lầm than, cuối cùng bị nước Tấn tiêu diệt.”
“Hạn lớn ba năm?” Hình như có điều gì đó lóe lên trong đầu Lâu Minh.
“Muội đừng coi sách này!”
“Đây là cái gì?”
“Đó là sách cấm thuật?”
“Cấm thuật là gì vậy?”
“Đó là thuật pháp mà dùng nósẽxảy ra chuyệnkhôngtốt.”
…
“Ầm!”
“Lâu Minh!” Trước lúc Lâu Minh té xỉu,anhnhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Mao đại sư.Đọc nhanh tại Vietwriter.com