Mục lục
Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì thân phận đặc thù của Lâu Minh, cũngkhôngmuốn để Trần Ngư gặp phiền phức, Lâu MinhnóiĐiền Phi lái xe dừng trước cửa nhàanhmàkhôngdừng trước cả nhà họ Trần. Tòa biệt thựnhỏLâu Minh ở nằmtrênmộtvị trí vắng vẻ của khu tập thể, bên cạnh cómộtcông viênnhỏ. Tuy Lâu Minh chưa bao giờnóivới bên ngoài là khu vực xung quanh nhà củaanhkhôngcho phép người khác xuấthiện, nhưng những người sống ở khu tập thể này đều là người ‘thành tinh’ hết rồi, tuykhôngnóira nhưng đều ăn ýkhônglảng vảng gần khu vực này cho dù rất tò mò.
Phía trước tòa nhà của Lâu Minh còn có hai dãy phòng ở, được bố trí thành phòng cho đội ngũ lính đặc chủng làm nhiệm vụ bảo vệ Lâu Minh.
“anhBa, emđitrước nha.” Trần Ngư cầm túi đựng váy mới mua, định xuống xe.
“Nhóc con.” Lâu Minh gọi Trần Ngư lại.
“Dạ?” Trần Ngư quay đầu.
Ánh mắt Lâu Minh liếc liếc nhìn chỗ ngồi cạnh mình, tuyanhkhôngnhìn thấy gì nhưng vẫn có thể cảm thận được khối khí lạnh lẽo “Em mang người này … về nhà, lúc ở nhà phải cẩn thậnmộtchút. Khi có ngườithìđừngnóichuyện vớianhta, dù saokhôngphải ai cũng tin là thế giới này có hồn ma quỷ quái tồn tại đâu.”
“Em biết rồi.” Trần Ngư cười ngọt “Lúc ở nhà emsẽchú ý, em cũngkhôngmuốn dọa mẹ em sợ.”
“Biết rồithìtốt.” Lâu Minh gậtnhẹđầu.
Trần Ngư mở cửa xuống xe, Lâu Minhđangđịnh ra hiệu Điền Phi chạy xe vào nhà,thìthấycônhóc vừa mới xuống xethìlại mò đầu vào, khuôn mặt nhíu lại, vẻ mặt rầu rĩ nhìnanh.
“Sao thế?” Lâu Minh kinh ngạcnói.
“anhBa, có phảianhhiểu lầm emkhông?” Trần Ngư hỏi.
“Hiểu lầm? Đâu có đâu.” Vẻ mặt Lâu Minh cũng mù mờ.
“anhvừa rồi đặc biệt dặn dò em mà. Từ lúc tám tuổi, emđãbắt ma rồi, có kinh nghiệm mười năm bắt ma lận đó, sao emkhôngcảnh giác được cơ chứ.” Vẻ mặt của Trần Ngư ‘rõràng làanhcoi thường em’,côtủi thânnói“Lúc nãy khi ở cửa hàng, sở dĩ là emnóichuyện với thằng oắt này.”
Trần Ngư chỉ vào ma namđãxuống xe cùngcôđangđứng bên cạnh, tiếp tụcnói“Là vì cóanhBa ở đó mà.”
Lâu Minh chớp chớp mắt “Vìanh?”
“Vì cóanhở đó, cho nên lúc emnóichuyện, người khácsẽcho là emđangnóichuyện vớianhmà.” Vẻ mặt Trần Ngư đương nhiên “Nếukhôngthìemsẽkhôngnhư vậy đâu.”
Trước kia, khi Trần Ngư và ông nộiđira ngoài làm việc, thường xuyênnóichuyện với hồn ma như thế này, ông Ngô lúc nào cũngsẽgiúpcôdàn xếp, người ngoài thấysẽcho là hai ông cháuđangnóichuyện. Với lại, tính cách Trần Ngư hoạt bát, nhanh nhẹn, đôi lúc còn nóng nảy dễ bị hồn ma chọc giận. Khikhôngcó người bên cạnh,côcòn có thể nhớ kĩ,khôngcó hành vi gì bất thường, nhưng khi có người tin cậy bên mình,côrất dễ dàng xúc động, đặc biệt là gặp phải hồn ma miệng mồm như tép nhảy này.
“thìra là thế.” Chẳng biết tại sao, Lâu Minh đột nhiên cảm thấythậtvui vẻ.
“Nhưng mà em cũng có chút tật xấu, trước đây ông nội em cũngđãnhắc nhở em rồi,nóiem già màkhônggiữ được bình tĩnh, làm gì cũng nóng vội, nhưng mà tính của em hồi giờ vậy á.” Trần Ngư có chút ỉu xìu.
“khôngsao đâu, em cònnhỏmà, như thế là bình thường.” Lâu Minh thấycônhóc lúc nào cũng tươi sáng giờ lại cau mày, nhịnkhôngđượcnhẹgiọng an ủi.
“Emsẽcố gắng thay đổi, nếu em vẫnkhôngđổi được, vậyanhBa phải giúp em che giấu nha.” Trần Ngư mặt dàynói.
“Được.” Lâu Minh cười gật đầu.
“Emđiđây, tạm biệtanhBa.” Trần Ngư cười vẫy vẫy tay.
“Tạm biệt.” Tâm tình Lâu Minh vô cùng tốt, đáp lại.
Theo Trần Ngư về nhà, ma nam vừađivừa chậc chậc lắc đầu “cônhóc cònnhỏmàđãbiết trêu ghẹo người khác quá vậy. Cònanhtrai kia, nhìn vậy mà sao ngây thơ quá trời.”
Trần Ngư nghekhônghiểu thằng oắt ma này muốnnóigì, ghét bỏ lườm cậu tamộtcáikhôngthèm lên tiếng.
Rất nhanhmộtngườimộtmađãvề đến nhà họ Trần, mẹ Trần thấy congáimới buổi trưa xongđãquay về,thìtò mò hỏi “Thi Thi, sao con về sớm vậy?”
“Bạn học của con bỗng nhiên có việc nên tụi con chia tay sớm.” Trần Ngưđãchuẩn bị sẵn câu trả lời.
“Có kịpđimua quần áo mớikhôngcon?” Mẹ Trần hỏi.
“Dạ, mua rồi.” Trần Ngư đem túi giấy ra phía trước cho mẹ Trần xem.
“Để mẹ xem chút nào.” Rút cục cũng được như những bà mẹ nhà khác cùng congáibàn chuyện mua sắm quần áo, mẹ Trần vô cùng hưng phấn lấy cái váy Trần Ngư mới mua ra xem, khen ngợi “Mắt thẩm mỹ của Thi Thi nhà chúng ta tốtthậtđó nha, bộ này con mặc chắc là đẹp lắm.”
Trần Ngư ngượng ngùng cười cười.
“thìra mắt thẩm mỹ của nhàcôlà do di truyền ha.” Vẻ mặt ma nam bừng tỉnh nhận ra.
Nắm tay Trần Ngư xiết chặt lại,côthựcsựmuốn đánh vào mặt hồn ma này, làm sao đây.
“À, đúng rồi, tối nayanhconsẽvề nhà ăn cơm đó. Nhà chúng ta rất lâu rồi chưa ănmộtbữa cơm đầy đủ mọi người.” Lúc trước, Trần Ngư vừa mới về nhàthìphảiđitập quânsựmộttháng, Trần Dươngthìgần đây hình nhưđangbận điều tra vụ án nào đó, mười ngày nửa thángkhôngvề nhàmộtlần, hôm nay khó khăn lắm mới về nhà, mẹ Trần mới cảm thán như vậy.
“Mẹ, vậy conđitắm trước,đira ngoài nãy giờ, người con toàn mồ hôikhông.” Trần Ngưnói.
“Ừ, ừ, nếu mệtthìcon ngủmộtchútđi.” Mẹ Trần bỏ cái váy vào trong túi rồi đưa cho congái.
Trần Ngư nhận túi, chạy lên lầu, vừa mới treo cái váy lên tủ quần áothìnghe ma nam ở sau lưngnói“Trước đây, tôi vào phòng ngủ của người ta cái nào cũng là phòng ngủ của mỹ nhân hương sắc đủ cả,khôngngờ khi linh hồn thoát ra cómộtlần mà phải vào phòng ngủ củamộtcônhóc thế này.”
Cái gọi làkhôngnhịn được nữa,khôngcần phải chịu đựng, chính là Trần Ngư giơ tay vứt hồn ma ra ngoài cửa sổ.
Thằng oắt ma lén lút từ cửa sổ bay vàomộtlần nữa, tức giậnnói“côlàm gì đó?”
“anhcònnóilảm nhảm lần nữa xem, hai mươi vạn này tôikhôngcần nữa.” Trần Ngư híp mắt uy hiếp.
“Đừng đừng đừng.” Ma nam sợ rồi “Tôi sai rồi, tôikhôngdámnóilung tung nữa đâu. Vậy …côthử gọi điện thoại lần nữa xem, có lẽ chú Hai tôi về nhà rồi.”
Trần Ngư cũng muốn sớm thoát hồn ma phiền phức này, thế là lấy điện thoại di động,mộtlần nữa bấm số điện thoại khi nãy nhưng đầu dây bên kia vẫn là tiếng hộp thư thoại.
“Vẫnkhôngcó ai bắt máy.” Trần Ngư ném điện thoại di động lên giường, người cũng leo lên ngồi xếp bằng.
“Sao lạikhôngcó ai bắt máy chứ …” Ma nam hậnkhôngthể đoạt lấy điện thoại của Trần Ngư.
“anhđứng lại, lui về phía sau, ngồi ghế bên kiađi.” Trần Ngư ngăn hồn ma có ý định đến gần,côma quả nữ(nguyên gốc làcônam quả nữ:mộtnammộtnữ)ở chung trongmộtphòng, phải chú ýmộtchútthìhơn.
Ma nam bị Trần Ngư trừng liền lùi lại mấy bước, đứng cạnh cái ghếkhôngdám tiến lên, cậu ta nôn nóngnói“côkhôngthể trực tiếp đưa tôi về nhà được sao? Thiên Sư mấycôđưa sinh hồn về cơ thểkhôngphải là việc rất đơn giản sao?”
“Tôiđãnóirồi, tôi là thầy bắt ma, tôi chỉ bắt ma,khôngcứu người.” Từnhỏ, ông Ngôđãdạy Trần Ngư, bởi vì họ tu luyện bí kíp đặc biệt, đối với hồn masẽcó lực sát thương mạnh hơn so với các Thiên Sư khác, đồng thời cũng gây nênsựtổn thương như thế đối với những vật thể khác. Nếu Trần Ngư sử dụng linh lực để đưa sinh hồn về cơ thể,thìsau khi tỉnh lại, hồn phách của họsẽbị hao tổn, rấtkhôngtốt đối với cơ thể họ. Cho nên nếukhôngthựcsựbắt buộc, Trần Ngưsẽkhôngra tay đưa thằng oắt ma này về cơ thể của cậu ta.
“Chú Haiđiđâu rồi ta, tôiđãbị hơn mười ngày rồi, chú Haikhôngthểkhôngđitìm tôi.” Ma nam sốt ruộtnói.
“Hơn mười ngày?”đangcúi đầu chơi điện thoại, Trần Ngư chợt ngẩng đầu “Sinh hồn rời xa cơ thể bảy ngàythìcoi như làkhôngthể quay về nữa, nhưng màanh…” Trần Ngư lại nhìn kĩ lần nữa,rõràng là khí tức (mùi) của sinh hồn mà.
“Tôi cũngkhôngbiếtđãxảy ra chuyện gì.” Ma nam có ông chú là Thiên Sư, đối với huyền học cũngkhônghiểu biết lắm.
Trần Ngư suy nghĩ rồi cúi đầu, mở diễn đàn “Ma quỷ đừng hỏi”, lần đầu tiêntrêndiễn đàn post câu hỏi.
Các vị đạo hữu, tình huống nào mà sinh hồn rời xa cơ thể hơn mười ngày mà vẫn sống?
* Đạo hữu: bạn cùng chí hướng, bạn cùng trong môn phái
Phong Hỏa đạo nhân: Đạo hữu gặp sinh hồn hả?
Hạt đậu ma: Sinh hồn xa cơ thể mười ngày mà còn sống, chắc chắn là có người sử dụng bùa phép đặc biệt để bảo vệ.
Phong Hỏa đạo nhân:anhbạn nên tận dụng thời cơ để đưa sinh hồn về cơ thểđi.
Mưa bay tháng ba: Đúng vậy, đúng vậy. Đại thần,anhmau đem sinh hồn về cơ thểđithôi, nếukhôngsẽgặp phiền phức đó.
Trần Ngư thấy ‘Mưa bay tháng ba’ bất ngờ xuấthiện,thìthắc mắc “Tại sao?”
Cùng hỏi còn có ‘Hạt đậu ma’.
Mưa bay tháng ba: Cụ thể như thế nào tôi cũngkhôngrõ, tôi chỉ biết gần đây Tổng Hội Thiên Sư rất quan tâm đến việc sinh hồn,đãtriệu tập rất nhiều Thiên Sư có mặt.
Phong Hỏa đạo nhân: Tôi cũng nghe sơ sơ, hình như có người nào đóđangcó ác ý muốn cắn nuốt sinh hồn.
Cắn nuốt sinh hồn? Trần Ngư nhìn sắc mặt hồng hào của hồn ma nào đóđangngồi đối diện chẳng có chút nào giống ma cả, phản bác: Nhưng cậu ta lang thang bên ngoàiđãhơn mười ngày rồi, nếu vậyđãbị cắn nuốt từ sớm chứ.
Phong Hỏa đạo nhân: Cũng có lý.
Mưa bay tháng ba: Tóm lại, tốt nhất là sớm đưa cậu tađithôi.
Tôi muốn xây đường: Tôi biết rồi, cám ơn mọi người.
Trần Ngư để điện thoại di động xuống, lấy chiếc túi vảiđangđể bên giường lấy ra hai lá bùa Định hồn (ổn định hồn phách), phất tay lên, vèomộtcái, hai lá bùa bay về phía hồn màđangở cách đókhôngxa.
Bị hai lá bùa dán vào làm ma namkhôngcó cách nào động đậy được, lập tức hét lên với Trần Ngư “côlàm cái gì vậy? Tại sao tôikhôngcử động được?”
“Tôi phải ngủ trưa cáiđã.anhđừng có lộn xộn nha.”
“côngủthìcứ ngủđi, sao phải dán bùa tôi, tôi …”
Trần Ngư lại phóngmộtlá bùa nữa ra, thế giới lập tức yên tĩnh. Cho đối phươngmộtnụ cười mỉm ung dung, Trần Ngư đắp chăn, cũngkhôngthèm mở điều hòa, dù saođãcó hồn ma ở đây rồi,khôngcần lãng phí sử dụng điệnkhôngcần thiết.
Trần Ngư ngủmộtgiấc đến giờ cơm chiều mới dậy, dưới ánh mắt phẫn nộ của ma nam, thoải mái nhàn nhãđira khỏi phòng,đixuống lầu ăn cơm.
Lúc này, trong thành phố, tạimộtcăn hộ trong tòa nhà cao cấp nào đó,mộtngười đàn ông trung niên trong bộ quần áo dài đậm màu, ngồi cạnh giường bệnh củamộtnam thanh niên, nhìn chăm chú vào tấm bài vị bằng ngọc để bên gối của người thanh niênđangrung độngkhôngngừng, lông mày cau chặt lại.
“Sư phụ.”mộtthanh niên trẻ tuổi khác đẩy cửa vàonói“Điện thoại của sư phụ có cuộc gọi nhỡ.”
Người đàn ông trung niên cầm điện thoại, thấy là số điện thoại lạ, do dựmộtchút rồi quyết địnhkhônggọi lại. Ông là đại sư (bậc thầy) trong giới phong thủy, bình thường có rất nhiều quan chức, nhà giàu có tranh nhau nhờ ông đến xem phong thủy giúp cho họ. Nhưng bây giờ cháu trai ôngđangxảy ra chuyện,mộtchút tâm tình xem phong thủy ông cũng chẳng có.
“Sư phụ, vẫn chưa tìm thấy Đồng thiếu nữa ạ?” Đệ tử của ông lo lắng hỏi.
“Vẫn chưa có tin gì.” Hai tuần lễ trước, cháu trai của ông – Đồng Triều đột nhiên bất tỉnh rồi hôn mê, cũng may ông pháthiệnkịp thời pháthiệnĐồng Triềukhôngphải tự nhiên hôn mê mà bị người khác sử dụng bùa pháp chiêu hồn phách (gọi hồn) cháu ôngđi. Nghĩ đến tháng trướcđãxảy ra mấy trường hợp cắn nuốt sinh hồn, Đồng Uy lập tức dùng bài vị bằng ngọc trấn hồn bảo vệ linh hồn của Đồng Triều. Sau đó, đem cháu trai ra khỏi bệnh viện, bố trí đến căn phòng ít người biết đến này.
Nhưng bài vị bằng ngọc này có thể bảo vệ linh hồn cho Đồng Triều đồng thời cũng cắt đứt mối liên hệ giữa hồn phách và cơ thể của Đồng Triều. Vì thế, mặc dù ác ma muốn cắn nuốt sinh hồn kiakhôngthể tìm ra Đồng Triều nhưng cũng làm chính ôngkhôngtìm thấy cháu mình.
Mấy ngày qua, ôngđãcho rất nhiều ngườiđitìm, mang về hàng trăm hồn ma nhưng vẫn chưa thấy Đồng Triều đâu cả.
“Bài vị ngọc này rung mạnh như vậy, có phải là …” Người đệ tử của ông nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt tái nhợtđi.
“Con lấy kiếm gỗ đào và la bàn của sư phụ lại đây.” Đồng Uy trầm giọng “Bài vị ngọc này vừa vỡ, xem ta và con ác ma kia ai tìm thấy Tiểu Triều trước”.
Hoàn toànkhôngbiết gì về việc này, Trần Ngưđangcùng người nhà vui vẻ ăn cơm.
Tác giả có lời muốnnói:
Tối đến, Điền Phi thay ca trở về kí túc xá.
Hà Thất: Hôm nay, Tam thiếu vàcônhóc nhà họ Trầnđãlàm gì?
Điền Phi:đidạo phố, ăn cơm, mua sắm quần áo. Tôiđãgiúp Tam thiếu thanh toán hết.
Hà Thất: Làm tốt lắm.
Điền Phi: Tam thiếunói, gối dựatrênghế sô pha quá cứng.
Mấy trợ lý liếc nhau, rối rít lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm các kiểu gối ôm mềm mại, đángyêuchocôgáitrẻ ôm, cố gắng đểcônhóc nhà họ Trần khi đến nhà họ Lâu được thoải mái như ở nhà.
(Editor: Cácanhtrợ lý đángyêuquớ!)Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK