Vì chuyện này mà Trần Ngư vô cùng đau lòng, nhịnkhôngđược mà phàn nàn với Lâu Minh “anhBa, em sàm sỡanhcómộtchút mà nửa thángkhôngthể ra ngoài nhận nhiệm vụ, cái hôn củaanhđắt giá quá à.”
Lâu Minh nghe xong, vẻ mặt phức tạp nhìn Trần Ngư, sau đó nhìn thái độ tủi thân củacônhóc, bất đắc dĩnói“Vậy … ba phần lợi nhuận của bùa huyền sátanhkhônglấy nữa.”
Trần Ngư nghe xongthìvui đến mứckhôngtìm ra phương hướng “Sau này cũngkhônglấy nữa?”
“khônglấy.” Lâu Minh gật đầu.
“Ai da, như vậythìkhôngtốt lắm đâu.” Lời xã giaothìvẫn phảinói.
“khôngsao!” Lâu Minh bật cười.
“anhBa,anhtốt quá. Sau này, nếu sát khí củaanhlại bùng phát, em giúpanh.” Trần Ngưkhôngđể ý chút nàonói, dù saothìdù cho Lâu Minh có chocôba phần lợi nhuận của bùa huyền sát haykhôngthìcôvẫnsẽgiúp Lâu Minh giải trừ sát khí. Nhưng mà lời haythìvẫn phảinóira,sẽkhiến người khác vui vẻ.
Mà Tam thiếu thânyêucủa chúng ta, khi nghe xong, tâm tình chẳng bởi vậy mà vui vẻ, còn ngược lại bị hù mà khẽ run tay, thiếu chút nữathìđập vỡ ấm trà.
Cuối cùng, sau mười bảy ngày kể từ khi sàm sỡ Lâu Minh, sát khí trong người Trần Ngưđãhoàn toàn được thanh trừ, linh lực lại tràn đầy trong cơ thể. Vì để bù đắp tiến độđãbị trì hoãn trước đó,trêntrang web huyền học, Trần Ngư nhậnmộtlúc mấy nhiệm vụ,cônhất định phải nhanh chóng nâng cấp lên cấp bậc cao hơn, lúc đó thù lao cho nhiệm vụ mới cao được.
Hôm nay, Trần Ngư lấy lý do phải về nhà, từ trường học chạy ra, bỏ chút thời gian tiếp nhận hai nhiệm vụ cùngmộtchỗ giải quyết xong,đivề hướng trường học, vừađivừa suy nghĩ chút nữa tìm khách sạn ở đâu để nghỉ ngơi. Trong lúc suy tư, người mới từmộtngõ hẻm chui ra, ngẩng đầu lênthìthấymộtchiếc xe cảnh sát.
Trần Ngư vốnkhôngđể ý, Đế Đô lớn như thế, mỗi ngày đều có các vụ án xảy ra, nhìn thấy cảnh sát phá án cũngkhôngphải là chuyện lạ, nhưng nhìn thấymộtcon ma nữ có ý định bám lên ngườimộtđồng chí cảnh sát tràn đầy chính khí (khí chính nghĩa), Trần Ngư vẫnkhôngnhịn được mà vì dũng khí của ma nữ này chomộtlike.
Chính khítrênngười cảnh sát có tác dụng trừ tà, tránh sát (trừ xui xẻo, tránh sát khí), bình thường hồn makhôngdám đến gần các nhân viên công vụ nhà nước, như là cảnh sát, bộ đội. Nhưng ma nữ này,rõràngđãbị chính khítrênngười đồng chí cảnh sát làm nóng đến mức bị bóp méo hết trơn nhưng vẫnkhôngngừng cố gắng bám vào người đồng chí cảnh sát.
Nếu như ma nữ vì báo thù mà đến, Trần Ngư còn có thể hiểu được, nhưngtrênngười ma nữ nàymộtchút oán khí đềukhôngcó,thìra đó là sắc ma nữ chuyênđisàm sỡ người khác kia.
Sắc ma nữ cũng nhìn thấy Trần Ngư nhưng nó cũngkhôngdừng động tác của mình lại, từ sau khi bị Trần Ngư cảnh cáo, sắc ma nữđãgặp Trần Ngư mấy lầntrênđường. Sau đó,côta ngạc nhiên pháthiện, chỉ cầncôtakhônglàm gì quá đángthìTiểu Thiên Sư nàythậtsựkhôngquan tâm đếncôta.
Thế là sắc ma nữ càng yên tâmđitrêncon đường sàm sỡ các ‘soái ca’ (cácanhđẹp giai),thậtrakhôngphải là ngay cả cảnh sát sắc ma nữ cũngkhôngbuông tha mà thựcsựlà hôm nay,anhchàng cảnh sát này rất đẹp trai lại có cơ bắp. Cho dù linh hồn bị chính khí làm bỏng cháy vô cùng khó chịu, sắc ma nữ quyết định nhất định mình phải sàm sỡ được ‘soái ca’ này, muốn ômmộtcái, hônmộtcái mới thỏa lòng.
Trần Ngư thấy sắc ma nữ vì muốn sàm sỡ trai đẹp mà ngay cả mệnh cũngkhôngcần, lập tức tò mò nhìn mặt của đồng chí cảnh sát, thế làcôđivề phía trước vài bước, giương mắt nhìn mặt đồng chí cảnh sát. Vừa nhìn thấy, vẻ mặt Trần Ngư biến sắc, lại nhìn thấy ma nữ kiađãleo lên cổ đồng chí cảnh sát, cái miệngđãchu ra, sắp hôn lên mặt đồng chí cảnh sát rồi.
Trần Ngư lập tức dùng tốc độ chạy trăm mét vọt tới, níu cổ ma nữ, ngay lập tức ném sắc ma nữ xuống đất.
“Ôi, Tiểu Thiên Sư,côlàm gì vậy? Tôi chỉ muốn hônmộtchút thôi mà.” Sắc ma nữ bỗng dưng bị bóp cổ, dọa sợ nhảy dựng lên.
“khôngđược chạm vàoanhấy!” Trần Ngư đe dọa.
“Emđangnóichuyện với ai đó?” Vừa rồi, Trần Dương cảm thấy có người chạy về phía mình, quay người lại lập tức đối mặt với emgáinhà mìnhthìnhíu mày, lạnh giọng hỏi.
“Ha ha ha …anh.” Trần Ngư lúng túng giơ tay.
Sắc ma nữ nghe thấy Trần Ngư gọianhtraithìtrong nháy mắt hoảng sợ,côta cũngkhôngđứng dậy mà giữ nguyên tư thế, bò lổm ngổm về phíamộtngõnhỏ, định tránhđisựchú ý của Trần Ngư mà mau chóng rời khỏi nơi này.
Chết cha, Đế Đô lớn như thế, làm sao ta lại xui xẻo màđisàm sỡanhtrai của Tiểu Thiên Sư chứ.
Trần Dương đánh giá emgáinhà mìnhmộtchút, ánh mắt dừng lạitrênchiếc túi vải emgáiđangđeotrênlưngmộtchút. Trần Dương pháthiện, emgáinhà mình hình như rất thích chiếc túi vải này, thường hay mangtrênmình.
“hiệngiờ là mườimộtgiờ đêm hai mươi sáu phút mười sáu giây.” Trần Dương nhìn thoáng qua đồng hồ,nói“Vào giờ này, hẳn là em phảiđangngủ ở kí túc xá chứ.”
“A??” Ánh mắt Trần Ngư chột dạ đảo vòng quanh, nhưng đôi mắt to như thế, việc làm sai quá mứcrõràng.
“nóithậtchoanh.” Trần Dương thấy mắt emgáiđảo quanhthìbiết ngaycôđangđịnhnóibừa.
“Em … em … em cùng bạn học …”
“anhcó điện thoại kí túc xá của em đó.” Trần Dươngkhôngđợi Trần Ngưnóixong, vô tình bóc trần lờinóibừa mà Trần Ngư vất vả mới nghĩ ra được.
“…” Trần Ngưnóikhôngnên lời, lúng túng nắm góc áo, ánh mắt nhìn lung tung khắp nơi.
“anhDương, tìm được rồi.” Ngay khi Trần Ngưđangkhôngbiết phải làm sao, từ trongmộtcửa hàng tiện lợi 24 giờ,mộtthanh niên khoảng hơn 20 tuổi bước ra, Trần Ngư nhìn thấymộtquầng chính khí nhàn nhạt bao quanh người cậu tathìbiếtanhchàng này cũng là cảnh sát.
“Trong cửa hàng này có trang bị camera quan sát, em vừa kiểm tra xong, vẫn còn tốt nhưng chỉ có thể lưu giữ video trong vòng bảy ngày.” Chàng cảnh sát trẻ đưa băng video mới thu đượcđangcầmtrêntay, đưa cho Trần Dương.
Trần Dương cầm lấy, nhìn nhìn rồinói“Được, chút nữa phải xem toàn bộ nội dungđãghi được trong tối nay.”
“Vâng.” Chàng cảnh sát trẻ liếc nhìncôgáibỗng nhiên xuấthiệnbên cạnh Trần Dương, kinh ngạcnói“Đây là?”
“Đây là emgáianh, Trần Ngư.” Trần Dương giới thiệu.
“Chàoanh.” Trần Ngư cười, đưa tay ra.
“Chào em.” Chàng cảnh sát trẻ cười đáp lại.
Trần Dương thấyđãsắp mười hai giờ đêm rồi, nhìn băng video giám sát vừa mới thu được, chắc chắn đêm nayanhphải về cục điều tra tiếp rồi, căn bản làkhôngcó thời gian đưa emgáivề nhà. Nghĩ đến đây,anhnhíu mày nhìn Trần Ngư rồinói“Em lên xeđi.”
“đi…điđâu vậyanh?” Trần Ngư hỏi
“Cục cảnh sát.” Trần Dương đưa tay mở cửa xe phía sau ra.
“Emkhôngphạm pháp gì đâu mà!” Trần Ngư phản xạ có điều kiệnnói.
“Phụt …”anhcảnh sát trẻ thựcsựlàkhôngnhịn được, ghétrênghế lái cười ha hakhôngngồi thẳng lên được.
Mà đứng ởmộtbên, Trần Dương tức giận thiếu chút nữa lỗ mũi bốc khói “Về cục cảnh sát vớianhtrước, chờanhxong việcsẽhỏi tội em.”
Lúc này Trần Ngư mới nhận ra là mìnhnóisai, ỉu xìu, chán nản ngồi lên xe cảnh sát.
Xe cảnh sát nhanh chóng chạymộtđường về cục cảnh sát. Trần Dương dẫn Trần Ngư về bàn làm việc của mình, dặn dò “Em ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, đừng có chạy lung tung đó.”
“Vâng.” Trần Ngư ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Ngư buồn chán ngồi yênmộtlúc, bỗng nhiên cómộtngười đưamộtly trà sữa đến, Trần Ngư kinh ngạc ngẩng đầu, pháthiệnlà chàng cảnh sát trẻ tuổi lúc nãy.
“anhlà Khâu Hằng, từ khi tốt nghiệp trường cảnh sát rathìvẫnđitheoanhtrai của em.” Khâu Hằng cười hỏi “Sao muộn như vậy mà em còn ở bên ngoài? Là trộmđiquán bar hay là lénđichơi quán net đó.”
Trần Ngư cân nhắc hai phương án, lựa chọn cái sau “Emđiquán net.”
“điquán net?mộtcôgáitrẻ như em ởmộtmình bên ngoàikhôngan toàn đâu, tráchkhôngđượcanhDương tức giận.” Khâu Hằng thấy Trần Ngư gọn gàng, trẻ trung, dáng vẻ rất dễ bắt nạt, nhịnkhôngđược lên tiếng nhắc nhở “Gần đây bên ngoàikhôngan toàn đâu, em lại xinh đẹp như vậy, rất dễ bị kẻ xấu nhớ thương.”
“Vừa nãy cácanhđibắt kẻ xấu sao?” Trần Ngư tò mò hỏi.
“Coi là vậyđi, gần đây xảy ra mấy vụ gây thương tích cho người khác, thủ phạm vẫn chưa bắt được, bọnanhđangđitìm chứng cứ. Cho nên mấy chỗ như thếkhôngan toàn đâu, sau này ít đến đó nhé.” Khâu Hằng đẩy ly trà sữa về phía trước “Em uống nước trướcđi, chút nữaanhtrai em rathìcố gắng thành khẩn xin lỗi, chắc làkhôngsao đâu.”
Khâu Hằngnóixong, quay ngườiđiđến phòng vật chứng.
mộtlát sau, Trần Dương từ phòng đóđira, nhìn emgáinhà mìnhđangngoan ngoãn ngồitrênghế uống trà sữa, nhịnkhôngđược nhíu nhíu mày. Từ bên cạnh kéomộtcái ghế đến rồi ngồi xuống, hỏi “Nghĩ kĩ lý do muốnnóivớianhchưa?”
“Em …,anh, em xin lỗi, sau này emsẽkhônglén ra ngoài chơi game nữa.” Trần Ngư vô cùng đáng thươngnóixin lỗi.
“Chơi game?” Trần Dương kinh ngạc hỏi.
“Em cam đoan,sẽcố gắng học tậpthậttốt,khôngmê chơi game nữa đâu!” Trần Ngư bảo đảm.
“Đêm hôm khuya khoắt, em chạy ra ngoài là đến quán net chơi game sao?” Trần Dương nghi ngờ hỏi “Vậy tại sao nửa đêm lại xuấthiệnở ngõ hẻm đó?”
“Em … em đói, định ăn khuya xong rồi trở lại chơi suốt đêm.” Trần Ngư thận trọngnói.
“Chơi suốt đêm?” Trán Trần Dương nổi gân xanh “Hôm nay mới là thứ Hai.”
“Em … em sai rồi, sau này emkhôngnhư thế nữa.” Trần Ngư vô cùng đáng thươngnói.
Trần Dương vô cùng tức giận, nhưng nhìn ánh mắt đáng thương của emgáicủa mình,anhlại mềm lòng. Nghĩ đến emgáimình mười mấy năm lớn lên sống ở vùng núi nghèo nàn lạc hậu, chưa bao giờ được chơi trò chơi, bây giờ mới được tiếp xúc mà cảm thấy mới lạ là có thể hiểu được. Lúcanhmười mấy tuổi cũng từng có thời gian chìm đắm trong đó hay sao.
Trần Dương nghĩ như vậy, tức giận trong lòng giảmđimộtnửa, bây giờthìlại thấy rất đau lòng “Sắp đến kỳ thi của cuối kì rồi đó.”
“A … Vâng.” Trần Ngưkhônghiểu lắm nhưng cũng gật đầu.
“Chơithìcó thể nhưngkhôngthể làm lỡ việc học tập.” Trần Dươngnói“Nếu lần thi cuối kì đạt kết quả tốtthìanhsẽmua cho em bộ máy tính để chơi trò chơi, sau này muốn chơi cũngkhôngcần phảiđiquán net lúc nửa đêm nữa.”
“không…khôngcần đâu ạ.”đangtừ hỏi tội (nguyên tác là hưng sư vấn tội) bỗng nhiên biến thành tặng thưởng máy vi tính, trước biến hóa này Trần Ngư tỏ vẻ có chútkhôngtiếp nhận được.
“Em còn muốnđiquán net đến nửa đêm?” Giọng Trần Dương trầm xuống.
“Emkhôngđi.” Trần Ngư tỏrõthái độ.
Trần Dương day day trán, ngẩng đầu lênnói“Tối nayanhcònđangbận điều tra án,khôngthể đưa em về nhà, tối nay em ở kí túc xá công vụ củaanhngủmộtđêmđi, sáng mai rồi về trường.”
Cứ như vậy, Trần Ngư ở lại kí túc xá của cục cảnh sát ngủmộtđêm, sáng sớm hôm sau chạy đến cục cảnh sát tạm biệtanhtrai, pháthiệnvẻ mặt Trần Dương vô cùng mỏi mệt, xem ra làmộtđêmkhôngngủ. Trần Ngưkhôngdám quấy rầy Trần Dương, chàomộttiếng rồi tự mìnhđivề.Đọc nhanh tại Vietwriter.com