“Em có lạnhkhông?” Tuy bây giờ là cuối xuân đầu hạ nhưng gió đêm vẫn còn hơi lạnh.
“anhôm emthìemsẽkhônglạnh.” Trần Ngưnóixongthìchui vào lòng Lâu Minh.
Vậy rốt cuộc là lạnh haykhônglạnh đây? Lâu Minh bật cười lắc đầu, nhưng cũng rất hiểu ý mà ôm chặtcônhócnhỏbé củaanhvào lòng.
“anhBa, khi nào chúng ta có thể kết hôn?” Trần Ngư chợt hỏi.
“…” Sao hôm naycônhóc này cứ luôn hỏi chuyện kết hôn vậy “Luật pháp nước ta quy định congáiphải qua hai mươi tuổi mới được đăng ký kết hôn.”
“Vậy là còn …” Trần Ngư yên lặng trong chốc lát “Cònmộtnăm lẻ ba tháng nữa lận hả, lâu quá vậy, chừng ấy thời gian có thể sinh em bé được luôn rồi.”
Lâu Minh thiếu chút nữa bị sặc nước miếng,anhkhôngnóinên lời nhìn Trần Ngư “Sao bỗng nhiên em lại nghĩ đến chuyện … kết hôn.”
“Vì em rất thíchanhmà.” Bởi vì hơnmộtngàn năm qua, chúng ta gặp nhau rất nhiều lần,yêunhaukhôngbiết bao nhiêu lần nhưng chưamộtđời nào có thể thành đôi “Thíchthìphải ở bên nhau, đâu ai biết ngày maisẽra sao.”
Đúng vậy, thíchthìhãy ở bên nhau, bằngkhôngai biết ngày maisẽxảy ra chuyện gì? Nếu mấy đời trước màanhhiểurõđạo lý nàythìsao có thể bỏ qua nhiều như thế.
“Chúng tađãở bên nhau rồi.” Lâu Minhnói, vẻ mặtkhôngtự chủ mà nở ra nụ cười thỏa mãn.
“Nhưng mà chỉ có kết hôn mới có thể động phòng mà.” Trần Ngư chợtnóithêm.
“Em …” Lâu Minh dở khóc dở cười “Trong đầu em toàn suy nghĩ cái gì vậy?”
“khôngđúng!” Trần Ngư chợt từ trong ngực Lâu Minh ngồi dậy, vô cùng nghiêm túcnói“Bây giờ đâu giống như trước kia,khôngai quy định trước khi kết hônthìkhôngđược động phòng a.”
Càngnóicàng kỳ cục, Lâu Minhnhỏgiọng la “Thi Thi.”
“Hình như qua mười tám tuổi là được rồi, ở cổ đại mười sáu tuổi là có thể thành thân rồi.”
“Thi Thi!” Trán Lâu Minh nổi gân xanh, giọngnóicũng nặng hơn.
“anhBa …” Trần Ngư ngẩng đầu, vẻ mặtkhôngchờ đợi nổi “Chúng ta động phòngđi.”
Lâu Minh đột nhiên mở to hai mắt nhìn, đứng phắt dậy, bóng đêm mờ ảo che khuất gương mắt đỏ bừng củaanh“Thi Thi, em có biết mìnhđangnóicái gìkhông?”
“Em biết mà, chẳng lẽanhBakhôngnghĩ cùng em …”
“Em đừngnóinữa.” Lâu Minh quả thực muốn điên rồi, rốt cuộc làcônhóc này có biết mìnhđangnóicái gìkhông, có người đàn ông nào màkhôngmuốn cùngcôgáimìnhyêulàm … cái kia.
“khôngđượcthìthôi, nhưng mà hônmộtchútthìcũng được chứ gì.” Trần Ngư chợt từtrênghế đứng lên, dán đến gần, đặtmộtnụ hôn lên khóe miệng của Lâu Minh.
Lâu Minh bị Trần Ngư trêu chọc mà tâm phiền ý loạn, nhưng lại chẳng thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể than thở, đưa taynhẹvuốt tóc của Trần Ngư bị gió thổi rối, hỏi “Sáng hôm nay, sao em lại bị ngấtđivậy?”
(Đừngnóivới Phượng Lạc biếtsựtồn tại của tôi.) Đây là lời dặn của Linh Cơ trước khi Trần Ngư tỉnh lại.
“À … Chính là em bỗng nhiên cảm ứng được Linh Khí thứ năm, sau đó linh lực của em bỗng nhiên bị rút cạn, thế là em bị ngấtđi.”
“Em cảm ứng được Linh Khí, tại sao em lại cảm ứng được Linh Khí?” Lâu Minh cau mày hỏi.
“Em cũngkhôngbiết a, tự nhiên nó bỗng nhiên bay ra ngoài.” Trần Ngư chột dạnói, vì sợ Lâu Minh nhìn ra sơ hở, Trần Ngư vội vàngnóisang chuyện khác “anhBa,hiệngiờ chúng tađãtìm được năm Linh Khí, chỉ cònmộtmón cuối cùng thôi. Chờ khi chúng ta trở về Đế Đô, chúng ta có thể thông qua trận pháp Năm ngôi sao tập hợp để tìm Linh Khí thứ sáu.”
“Chờ giải quyết chuyện ở núi Thanh Mang, chúng ta trở về Đế Đô ngay.” Lâu Minh cũngkhôngnghĩ là Linh Khí thứ năm lại dễ dàng tìm được như vậy, nhưng Hạn Bạt ở núi Thanh Mang có thể giải quyết được chứ.
“anhyên tâm, em có biện pháp rồi?” Trần Ngư bảo đảmnói.
“Em có biện pháp?” Lâu Minh kinh ngạcnói.
“Ừm, em biết phương pháp phong ấn Hạn Bạt nha.” Trần Ngư đắc ý nhíu mày, bởi vì năm trăm năm trước, Hạn Bạt ở núi Thanh Mang chính là kiếp trước củacôra tay phong ấn.
=
Công chúa Linh Cơđãnóivới Trần Ngư rất nhiều chuyện về các kiếp chuyển thế của bọn họ, cũngnóivề nguồn gốc các Linh Khí và vị trí đặt của chúng.
“Vậy Linh Khí thứ sáu là gì? Để ở chỗ nào?” Trần Ngư hỏi Linh Cơ.
“Tôikhôngbiết.” Ngoài dự đoán của Trần Ngư, Linh Cơ lắc đầu.
“Saocôlạikhôngbiết,khôngphải làcôvẫn luôn có mặt sao?” Trần Ngư nghi ngờ hỏi.
“Ba trăm năm trước, tôiđangchuẩn bị mang theo Linh Khí thứ năm để sắp xếp nơi đặt, khi chuẩn bị xuất phátthìbỗng nhiên trời cóhiệntượng kì quái, Hạn Bạt xuất thế.” Linh Cơnói.
“Hạn Bạt núi Thanh Mang?” Trong nháy mắt Trần Ngư nhận ra.
“Đúng thế.” Linh Cơnói“Hạn Bạt gây nguy hiểm như thế nào cho nhân gian,khôngcó ai hiểurõhơn tôi, tôi chuyển thế trở thành Thiên Sư nênkhôngthể bỏ mặc, thế là tôi mang Linh Khí đến núi Thanh Mang.”
“Hạn Bạt núi Thanh Mang khác với tôi, nó là cương thi hóa thànhyêurồi thành Hạn Bạt, sát khí trải qua mấy ngàn năm, vô cùng lợi hại.” Linh Cơnói“Tôi vốn định dùng Huyền Minh Tịnh Sát quyết để giết chết Hạn Bạt nhưng mà công đức của tôikhôngđủ,khôngcó cách nào làm được, cuối cùng chỉ có thể dùng trận pháp phong ấn Hạn Bạt.”
“Hạn Bạt là docôphong ấn sao?” Trần Ngư kinh ngạc.
“Đúng, nhưng lúc đó tu vi của tôi quá thấp, hoàn toànkhôngchống lại nổi Hạn Bạt, chỉ thựchiệnviệc sắp đặt trận pháp thôi cũng làm tôi kiệt lực mà chết.”
“Cái gì?” Trần Ngư giật nảy mình “Vậy Hạn Bạt làm sao mà phong ấn được?”
“Khi đó trận phápđãsắp đặt xong, chỉ cần khởi động là được.” Linh Cơnói“Vìkhôngđể cho Hạn Bạt thoát khỏi trận pháp, cũng vì để cho hồn phách của chúng ta có thể luân hồiđitìm Linh Khí thứ sáu, tôi chỉ có thể từ linh hồn tách ra, bám vào Linh Khí thứ năm, mượn sức mạnh của Linh Khí mà khởi động trận pháp.”
“Cho đến cách đâykhônglâu,côdùng đài chiêu hồn cưỡng ép gọi tôi.”
“Cho nên …” Sắc mặt Trần Ngư trắng nhợt “Núi Thanh Mang có biến động bất thường là do tôi ở đài chiêu hồn gọicôvề mà nên?”
“Đúng thế.” Linh Cơ gật đầu.
“Vậy khi tôiđiđến núi Thanh Mang, linh châu chủ động bay ra ngoài cũng là vì điều này?”
“Tôi ở ngây người trong linh châu mấy trăm năm,đãsớm hòa cùngmộtthể với linh châu, chỉ cần cả hai ở gần là có thể kêu gọi lẫn nhau.” Linh Cơ giải thích “Có thể là linh châu cảm ứng đượcsựtồn tại của tôi nên mới từ lòng đất bay lên.”
“Vậy bây giờkhôngcó linh châuthìchẳng phải Hạn Bạtsẽthức tỉnh sao?”
“Đúng thế.” Linh Cơnói“khôngcó linh châu trấn áp, nhiều nhất là hai ngày, Hạn Bạtsẽthức tỉnh.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Trần Ngư sốt ruột “Chúng ta phải đem linh châu trở lại sao? Nhưng màanhBa cũng cần có linh châu mà.”
“hiệngiờ đem linh châu trở lại cũng vô ích, Hạn Bạt nhất địnhsẽtỉnh lại. Vì thế kế hoạch chỉ có thể là phong ấn Hạn Bạt trở lạimộtlần nữa.” Linh Cơnói“Trong đầucôchắc chắn có lưu lại phương pháp phong ấn Hạn Bạt, bên cạnhcôcó nhiều Thiên Sư như vậy, đồng tâm hiệp lực quyết đấumộttrận với Hạn Bạt.”
“Còn Linh Khí thứ sáu, tôi dùng năm Linh Khí lấy biên giới nước ta làm ranh giới, tạo thànhmộttrận pháp Ngũ Mang Hối Tinh rộng lớn, nên chỉ cần Linh Khí thứ sáuđangở trong biên giới nước tathìchúng ta nhất địnhsẽcảm giác được.” Linh Cơnói.Đọc nhanh tại Vietwriter.com