Mục lục
Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Huyền sát: sát khí màu đỏ
Lâu Minh chờ Trần Ngư ăn no xong mới bắt đầu hỏicôvềsựviệc vừa rồi.
“Lúc nãy ở công viênnhỏ, emđãchiến đấu với cái gì vậy?”anhbiếtrõlà có cái gì đóđãtấn công Trần Ngư nhưng lại chẳng nhìn thấy gì, cảm giác này thựcsựlà ‘hỏng bét’.
“Chắc làmộtcon ác ma đó.” Trần Ngư cũngkhôngchắc chắn lắm.
“Chắc là?” Lâu Minh khó hiểu nhìn Trần Ngư.
“Em cũngkhôngbiết chắc nữa.” Trần Ngư giải thích “Từ khi tám tuổi emđãtheo ông nộiđibắt ma,đãthấy vô số hồn ma, kể cả cương thi em cũngđãgặp hai lần rồi, nhưng cái vật em gặp tối nay đúng là lần đầu tiên mới thấy. Nhìnthìgiống ác ma nhưng lại có chút gì đókhônggiống”
“Có chútkhônggiống? Chỗ nàokhônggiống?” Lâu Minh hỏi
“Chúng ta gọi là ác ma chính là chỉ hồn phách của con người sau khi chết nhưng bởi vì oán niệm và ác khí trong người,khôngmuốn đầu thai, cuối cùng lưu lại thế giới con người gọi là ác ma. Bọn chúng thường có từ thời xa xưa, oán khí có thể nhiều hoặc ít nhưngđãhấp thu các loại hơi thở (khí tức) đặc biệt như là ác khí hoặc sát khí mà ngày càng lớn mạnh hơn. Nhưng bọn chúng cómộtđặc điểm chungkhôngbao giờ thay đổi, đó chính là ma khítrênngười, như chúng ta thườngnóilà tử khí hoặc khíâm.” Trần Ngư giải thích “Nhưng con ác ma hôm nay vô cùng đặc biệt,trênngười nó cũng có ác khí dày đặc, cũng là ở trạng thái hồn phách, nhưng kỳ quái ở chỗ làtrênngười nó còn mang theo sinh khí. Cái gọi là sinh khí …”
“anhbiết, chỉ có người sống mới có sinh khí.” Lâu Minh có thể hiểu điều này.
“Đúng thế, sau khi chết, hồn makhôngthể nào có sinh khí được, nhưng con ác ma tối nay,trênngười nókhôngchỉ có sinh khí mà sinh khí này còn vô cùng dày đặc, gần giống nhưmộtngười bình thường.” Trần Ngư tiếp tụcnói“Sinh khí là tiêu chí quan trọng đểmộtThiên Sư có thể phán đoánmộtngười sống hay chết, gần giống nhưmộtbác sĩ dùng nhịp tim để phán đoánmộtngười chết hay chưa.”
“Nên người này trong mắt em,hắnkhôngphải hồn ma, cũngkhôngphải con người, cũngkhôngphải cương thi.” Trần Ngư hoang mang “Là loại mà em chưa từng gặp bao giờ, hơn nữa còn hết sức hung bạo.”
Lâu Minh nghĩ đến thời điểm đánh nhau đó, Trần Ngư vô cùng trầy trật, nhịnkhôngđược lo lắng hỏi “Vậy sau này em có gặp nguy hiểm gì nữakhông?”
“Chắc làkhôngđâu.” Trần Ngư lạc quannói“Hình như mục tiêu củahắnlà Đồng Triều,khôngcó liên quan gì đến em.”
“Vậy sau này em đừng có giao tiếp với cậu ta nữa.” Lâu Minh suy tưmộtlúc rồinói.
“Tất nhiên rồi, em vì kiếm của cậu ta có hai mươi vạn mà suýt nữathìmất hết của cải (táng gia bại sản),mộttúi bùa của em mà chỉ còn lại có hai tấm,anhcó biết trị giá bao nhiêu tiềnkhông?” Trần Ngư nhớ đến việc này, trái tim lại bắt đầu đau đớn “Nếu cậu ta lại tới tìm em, emsẽtính hết tổn thất lần này lên đầu cậu ta.”
Lâu Minh dở khóc dở cười, nghĩ nghĩmộtchút lại hỏi “Em vừanóilà emđãgặp qua cương thi rồi?”
“Đúng thế, em nhớ emnóivớianhrồi mà, lúc ở trường học í.” Trần Ngư nhắc.
Có tin tôi thuanhkhông!
Tình cảnh lúc hai người mới gặp nhau, Lâu Minh vẫn nhớ như in hình ảnh này.anhcười khẽ “anhcòn cho là lúc đó em chỉ dọaanhthôi chứ.”
Bộ dáng củacônhóc lúc đó mặc dù dữ dằn nhưng mà nhìn qua là biếtđangcố ý dọaanh.rõràng là vẽ bùa mà tốn hết linh lực nhưng mà còn lên mặt giả bộ rấtnhẹnhàng.
“anhcũng nhìn ra?” Trần Ngư hơi ngượng ngùng thừa nhận “Đúng là lúc đó em cố ý dọaanh. Lúc ở lễ khai giảng em thấyanhthả sát khí ra,nóithật, lúc đó mà đánh nhauthậtthìchắc em phải tìm ông em đến, em đánhkhônglạianh.”
“Ông em … giờđangở đâu?” Lâu Minh cứng người lại, vờ lơ đãng hỏi.
“Chắc là ông vẫn ở thôn Đại Mộc chứ đâu, chờ đến khi em nghỉ đông về thăm ông, emsẽhỏi ông về chuyện củaanh, xem có biện pháp nào tiêu trừ sát khítrênngườianhkhông.” Trần Ngưnói.
Vẻ mặt Lâu Minh phức tạp nhìn Trần Ngư,anhkhôngnóivớicô, ông củacôđãrời khỏi thôn Đại Mộc từ sớm rồi, nhưng tấm lòng củacônhóc vẫn làmanhcảm thấy ấm áp.
“Trước kia, em cảm thấy ông làmộtlão giàkhôngđáng tin chút nào, nhưng sau khi rời xa ông, em mới chợt nhận ra,thậtra ông ấy rất lợi hại.” Trần Ngưnói“Trước đây ông ấynóivới em, khi còn trẻ ôngđãlăn lộntrêngiang hồ làmộtnhân vật lợi hại đến mức nào, kiến thức rộng rãi đến nhường nào. Em còn cho là ông ấyđangkhoác lác, bây giờ xem ra có khi là ông ấynóithật. Cho nênkhôngchừng ông em cũngđãgặp tình huống giống nhưanhrồi, dù sao ông ấyđãthu rất nhiều cương thi nha.”
“Tình trạng củaanhvà thu cương thithìcó quan hệ gì?” Lâu Minh nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì hơi thở củaanhrất giống với cương thi.” Trần Ngưnói“Lúc em ở bên ngoài biệt thự Hàn Sơn, khi bỗng nhiên cảm nhận được sát khí củaanhem còn tưởng là mình gặpmộtcon cương thi nữa đó.”
Đây là lần đầu tiên Lâu Minh nghe được lời đánh giá về mình như vậy, tâm tình có chút vi diệu:thìra hơi thở của mình rất giống với cương thi à? Chẳng tráchsẽlàm hại người khác.
“Bùa chú của em a, lúc đầu em có đầymộttúi bùa luôn.” Trần Ngư thấy Lâu Minhkhôngnóichuyện,thìlấy túi vải qua kiểm tra mình còn thừa bao nhiêu tài sản. Mặc dùcôvẫn biếtrõchỉ còn hai lá bùa, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy thựcsựchỉ còn hai lá bùa, vẫnkhôngnhịn được mà đau lòng.
Lâu Minh lấy lại tinh thần, nhìn dáng vẻ của Trần Ngư, chợt nhớ đến hai lá bùaanhđãtìm thấy dưới bàn trà, liền hỏi “Vì sao em lại đặt hai lá bùa dưới bàn trà?”
Trần Ngưđangbi thương chợt cứng người lại, sau đó đột ngột đứng lênnói“À..., Hình như là hơn mười giờ rồi, em phải về ngủ đây,anhBa, ngủ ngon nha.”nóixongthìkhập khễnh bước ra cửa.
Nhóc con lừa đảo! Lâu Minh cũngkhôngngăn Trần Ngư, dặn dò Điền Phiđangtrực bên ngoài “Điền Phi, đưa Trần Thiên Sư về.”
“rõ!”
“Sau đó cho người kiểm tra lại phòng ởmộtchút, xem Trần Thiên Sư của chúng ta có đặt mấy cái bùa chú gì đó ở chỗ khác haykhông.” Lâu Minhnóixong làm bộ đứng lên chuẩn bị lên lầu.
Trần Ngưđãbước đến cửa chợt đứng hình, chỉ dùngmộtgiâyđãnhảy trở lại bên người Lâu Minh, hai tay ôm lấy tay Lâu Minh, vẻ mặt cầu xinnói“anhBa, em sai rồi. Emkhôngnên vụng trộm lợi dụng sát khí củaanhđể nghiên cứu bùa trừ ma mới. Emkhôngnên vì muốn độc chiếm tiền trừ ma mà giấu diếmanh.”
Lâu Minh nhíu mày lại, nhìn bàn châncônhóc mới được băng bó kĩ, trong mắthiệnlên vẻ lo lắng.
“anh…anhđừng giận em đượckhông? Cùng lắmthìsau này tiền trừ ma em chia choanhba phần?” Trần Ngư thấy Lâu Minh vẫn cau mày, cuối cùng cắn răng, nhịn đaunói“Đêm nay có thể đuổi con ác ma kia, hai lá bùa huyền sát có tác dụng rất lớn, em chuyển choanhchín mươi vạn, chuyển liền bây giờ nha.”
Trần Ngưnóixong liền lấy điện thoại di động ra, định chuyển tiền cho Lâu Minh “anhBa, số tài khoản củaanhlà bao nhiêu?”
Lâu Minhkhôngnóilên lời nhìn Trần Ngư, duỗi tay ra xáchcônhóc lên, đặt lên ghế sô pha “Chân emđangbị thương đừng có đứng lâu, khiđicũng đừng có mạnh bạo quá."
“Ấy …” Trần Ngư ngơ ngác.
“Em vừanóilà em lợi dụng sát khí củaanhđể nghiên cứu bùa trừ ma mới?” Lâu Minh lại ngồi xuống “Cụ thể là gì?”
“khôngphải là emđãnóivớianhemđãgặp được hai cương thi sao?” Trần Ngưnhỏgiọngnói.
“Em cònnóilà hơi thở củaanhvà cương thi rất giống nhau.” Chuyện này vừa mớinóixong, Lâu Minh còn nhớ kĩ.
“Thực ra, trước đây mỗi lần bắt được cương thi xong, ông lão … cũng chính là ông nội em,sẽkhôngđánh chết ngay, mà trói chúng lại nuôi.”
“Nuôi?” Đối với phẩm vị (thưởng thức) của ông Ngô,khônghiểu sao Lâu Minh có chút khó chịu.
“Đây là ông nội em muốn lợi dụng sát khítrênngười cương thi để chế tạo ra bùa huyền sát.” Trần Ngư giải thích “Mặc dù cương thi và ác ma đều là sau khi người chết biến thành,trênthân thể cũng tụ lạiâmkhí và sát khí nhưng ở cương thithìnhững khí này có nhiều hơn ở ác ma. Nhìn dưới góc độ chuỗi sinh vật mànói, cương thi là mắt xích cao cấp nhất trong thế giới vong linh.”
“Ý của em là, cương thi có thể đánh chết ác ma?” Lâu Minh có thể hiểu nhưng vẫn chưarõràng “Nhưng mà trước đây em cũngnóilà, sát khítrênngườianhsẽlàm tăng sức mạnh của ác ma lên mà.”
“Nhưng mà cũng phải tuy theo cường độ nữa, năng lượng to lớn đếnmộtmức độ nhất địnhthìác ma cũngkhôngdám hấp thu nữa.” Trần Ngưnói“Emnóichoanhnghe, nếuanhcởi nút ngọc ra, chạy bên ngoàimộtvòng, đừngnóingười takhôngdám đến gầnanhmà ngay cả ma cũng chẳng dám nữa là. Đối với hồn ma mànóithìanhnhưmộtnhà máy điện nguyên tử của con người. Hàng ngày chúng ta sử dụng điện, lượng điện đó là do nhà máy điện nguyên tử sản xuất ra nhưng chỉ vớimộtphần vô cùngnhỏbé. Mỗi người dùngmộtchút,thìđó là ích lợi đối với nhân dân, nhưng nếu đưa choanhmộtmức điện áp vô cùng lớn,anhcó dám dùngkhông?”
Trần Ngư giải thích đơn giản dễ hiểu, Lâu Minhđãhiểurõ“nóicách khác, nếu vừa rồianhra ngoài, cái con giống ác ma kiasẽsợanh?”
“Đúng đó.” Trần Ngư đắc ýnói“anhcũng nhìn thấy mà, hai lá bùa huyền sát của em dán lên người nó là nó chạy mất dép, cònkhôngphải là do sợ sát khítrênngườianhsao.”
“Vậy sao lúc nãy emkhôngnóianhra giúp em?” Nếu Lâu Minh biết mình ra ngoàisẽlàm ác ma sợthìanhđãchạy ra rồi.
“khôngđược nha, ở đây là trong thành phố, có rất nhiều người bình thường.” Trần Ngưkhôngchút nghĩ ngợi trả lời.
Lâu Minh sững người lại, rồi cười khổ, suýt nữa quên mất, mình là kẻ mà cả người và ma đềukhôngthể lại gần.
“anhBa …” GiọngnóiTrần Ngư bỗng nhiên trở nên nịnh nọt.
“Sao thế?” Lâu Minh hỏi.
“anhxem …. Chuyện bùa huyền sát emđãnóirõvớianhrồi, dù sao nó cũng chỉ hấp thu sát khí thừatrênngườianhthôi, sau đó qua biến đổi của bùa chúthìcó thể dùng để đấu lại với ác ma, nó cũngkhônggây ảnh hưởng gì xấu vớianh.anhcó thể … có thể cho em tiếp tục vẽ bùa huyền sát rồi để ở nhàanhkhông.” Trần Ngư lấy tay níu vạt áo của Lâu Minh, đôi mắt to chớp chớp tỏa sáng lấp lánh.
“Em muốn học ông nội em, coianhgiống như cương thi mà nuôi?” Lâu Minh nhíu mày.
“Sao thế chứ …anhcũngkhôngphải là cương thi …anhlàanhBa của em nha …” Trần Ngư mặt dày xán đến.
Tâm trạng Lâu Minh tốt hẳn lên,anhcố ý đùacônhóc mê tiền này “Emnóiemsẽchia choanhba phần tiền trừ ma?”
“Nếu em sử dụng bùa huyền sát, emsẽchia choanhba phần.” Trần Ngư nhịn đaunói.
nóicách khác, nếukhôngsử dụngthìkhôngchia, tính toánthậtrõràng.
Thực ra, dù Trần Ngưkhôngchia tiền choanh, Lâu Minh cũngkhôngngăn cảncônhóc này chế tạo bùa huyền sát, trừ ma nguy hiểm như vậy, nếu có thêm biện pháp bảo vệcôthìquá tốt. Với lại, sát khí củaanh, chắc cũng chỉ có thể có tác dụng như thế mà thôi.
“Sau này, để bùa ở đâykhôngcần giấu diếm như thế.” Lâu Minhnói.
Mắt Trần Ngư sáng lên, vui mừngnói“anhđồng ý rồi hả? Tốt quá,anhyên tâm, sau này emsẽcố gắng kiếm tiền,anhđitheo emsẽthành tỉ phú (nguyên tác: đại thổ hào) cho coi.”
“Vậy nhờ cả vào em.”
“VậyanhBa, em có thể để bùa ở phòng ngủ củaanhkhông, lúcanhđangngủsẽlà lúc bùa chú hấp thu sát khí, tốt nhất là emsẽđểtrêngiường, cáchanhgần nhất. Còn ở phòng sách nữa, em thấy bình thườnganhở phòng sách rất lâu, em cũng để ở đó mấy lá, đượckhônganh?” Khi Trần Ngư để hai lá bùa dưới bàn trà,côđãcân nhắc đến những khả năng này, nhưng lúc đócôkhôngdám tự tiện như thế. Chẳng qua, bây giờ hai ngườiđãcó quan hệ hợp tác (ba phần thu nhập choanhBa),anhBa chắc làkhôngtừ chối đâu nhỉ.
“Vậy có muốn dán mấy lá lên ngườianhkhông?” Lâu Minh dở khóc dở cười.
“Tốt quá, đểtrênngườianhBathìbùa huyền sátsẽcó sát khí mạnh nhất, emsẽđể dành làm con át chủ bài (lá bùa sử dụng cuối).” Trần Ngư càngnóicàng phấn khích “Bây giờ emsẽvề vẽ mấy cái, ngày mai em đưa tới.”
thậtlà được đằng chân lân đằng đầu (mộttấc lại tiến thêmmộtthước)! Lâu Minh bất đắc dĩ lắc đầu.
Tác giả có lời muốnnói:
Hà Thất:khôngngờ Tam thiếu nhà chúng ta chẳng những có thể thiết kế vũ khí cho con người, mà ngay cả giới Vong Linh cũng có thể HOLD luôn.
Nhóm trợ lý: Tam thiếuthậtquá đỉnh!Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK