Diệp Phàm chăm chú lắng nghe, nghe xong anh chỉ cười: “Hoá ra là nhà chứa dắt gái!”
Nghe anh chế nhạo như vậy, Linh Hồ Uyển Nhi liền trừng mắt nhìn: “Mồm chó không nhả được ngà voi, lời này của anh mà truyền tới tai Tịnh Nhất Môn, thì có mà bà ta sẽ phái người tới giết chết anh luôn”.
“Mạnh lắm hả?”
“Đương nhiên, Tịnh Nhất Môn có hai vị đệ tử trẻ tuổi đã lọt vào bảng Bưu, thậm chí còn là cường giả trẻ tuổi”.
Mẫu giáo có phiếu bé ngoan, tiểu học có danh hiệu học sinh ba tốt, giới võ lâm đương nhiên cũng có bảng thành tích của riêng mình.
Bảng thành tích này được lưu truyền từ cả ngàn năm trước, trước giờ vẫn chưa từng bị gián đoạn.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Võ thuật cổ đại của Hoa Hạ được chia làm ba bảng, bảng Long, bảng Hổ và bảng Bưu.
Bảng Long là bảng xếp hạng cao nhất của Hoa Hạ, những nhân vật lớn có tên trong đó đều là tông sư.
Một vài danh tướng nổi tiếng của Hoa Hạ xưa kia như Lữ Bố, Quan Vũ, Trương Phi đều là các nhân vật tầm cỡ trong bảng Long.
Còn về bảng Hổ, bảng này xếp ngay dưới bảng Long, tuy đứng thứ hai nhưng sức mạnh của bọn họ đều thâm sâu khó đoán.
Cuối cùng là bảng Bưu, người được xếp trong bảng Bưu này khá đông, có lúc còn bị gọi là bảng dự bị của bảng Long.
Là bởi, nếu ai trong thế hệ trẻ có thể lọt vào bảng này, có nghĩa sẽ có tiềm lực trở thành tông sư.
Rất dễ để trở thành tiểu tông sư, nhưng để lên tới tông sư lại quá khó!
Tuy chỉ cách nhau đúng một con chữ, thế nhưng khoảng cách sức mạnh lại xa cả vạn dặm.
Tịnh Nhất Môn xếp thứ thứ ba trong cửu môn, nhưng cũng mới có hai đệ tử trẻ tuổi được lên bảng, có thể thấy vào được bảng Bưu không hề dễ dàng.
Diệp Phàm trầm ngâm, cười nói: “Vậy tôi thì sao, thấy tôi có thể lọt vào bảng không?”
Thấy bộ dạng tươi cười của anh, Linh Hồ Uyển Nhỉ lập tức cạn lời: “Diệp đại ma đầu, việc bây giờ anh nên lo là các đệ tử trẻ tuổi của cả giới võ lâm đang đua nhau tranh giết anh, chứ không để tâm tới việc anh có thể lên bảng được hay không!”
Lệnh của Liên Minh Võ Đạo đưa ra khiến tất cả đệ tử của danh môn chính lớn đều sôi sục.
Truy sát Diệp Phàm sẽ có được tư cách tiến vào Liên Minh Võ Đạo, và sẽ nhận được sự bồi dưỡng của tông sư.
Với vô vàn điều kiện như vậy, khiến vô số thanh niên tuấn kiệt đều vô cùng phấn khích.
Diệp Phàm bây giờ có thể sánh với loài gấu trúc. Tuy nhiên, nếu gấu trúc đáng yêu dễ thương, còn nhận được yêu quý của mọi người. Thì Diệp Phàm lại bị người ta vây lấy truy sát.
Diệp Phàm rùng mình, anh cũng không biết đây là vinh hạnh của bản thân hay là nón nợ.