Hai người lần lượt cất tiếng chào, ông cụ Đàm nghe vậy liền đặt tờ báo xuống.
“Cùng đến à, có chuyện hệ trọng gì cần báo cáo sao?”
“Bố, võ đường bị tiêu diệt rồi, có không ít người bị chết và bị thương, cả võ đường còn chìm trong biển lửa”, người đàn ông trung niên trầm giọng nói.
Ông cụ Đàm gật đầu, nhưng không bày tỏ thái độ gì: “Còn gì nữa không?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy, mặt biến sắc: “Bố, đây chẳng nhẽ không phải là chuyện hệ trọng sao?”
“Chuyện này thì có đáng hệ trọng gì?”
Ông cụ Đàm bình thản cười một tiếng: “Theo dòng chảy của thời gian, những gì xấu xa cũng sẽ bị huỷ diệt, chỉ có điều là sớm hay muộn mà thôi”. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Bố nói đúng, nhưng sau khi võ đường bị tiêu diệt thì sao?”, người đàn ông trung niên có chút tức giận nói.
Ông cụ Đàm bình thản cười, nhìn sang bên phía người thanh niên: “Trác Ngôn cháu nói xem?”
Người thanh niên này chính là Đàm Trác Ngôn, nhân vật đứng đầu đời thứ ba của nhà họ Đàm, anh ta cũng đã từng có hai lần nói chuyện với Diệp Phàm.
Đàm Trác Ngôn có chút trầm ngâm: “Đại loạn mới có thể đại trị!”
“Trác Ngôn, cái gì mà đại loạn mới có thể đại trị, đúng là ăn nói hàm hồ mà!”, người đàn ông trung niên nói.
“Chú ba, vậy chú nói xem?”, Đàm Trác Ngôn nhìn chú ba của mình, ông ta là Đàm Trình Đông phó trưởng ban thư ký văn phòng thành phố Cảng.
“Võ đường là bá chủ thế giới ngầm của thành phố Cảng, tuy phong cách làm việc rất tàn nhẫn, nhưng trận tự thế giới ngầm cũng vì thế mà không làm loạn, coi như giữ được trạng thái hoà bình”.
“Thế nhưng bây giờ vì mối ân oán cá nhân, võ đường bị lật đổ, đại loạn sắp diễn ra, thành phố Cảng sắp loạn hết lên rồi đấy!”
“Ý của chú ba là không được tiêu diệt võ đường?”, Đàm Trác Ngôn hỏi lại.
“Không phải là không thể, nhưng không phải là bây giờ!”
Đàm Trình Đông nghiêm mặt: “Võ đường dù thế nào, cũng đều chấp hành tương đối tốt các mệnh lệnh của chúng ta đề ra, bây giờ người tên Diệp Phàm đó lại ra tay tàn sát, võ đường sụp đổ rồi, địa bàn mà bọn họ để lại bây giờ đã trở thành chỗ không có chủ, các thế lực lớn ắt sẽ tranh nhau xâu xé, có thể đoán được thành phố Cảng sẽ trở nên vô cùng rối loạn”.
Võ đường bị tiêu diệt, rút dây động rừng, Diệp Phàm coi như đã phá hỏng kết cấu thế giới ngầm của thành phố Cảng.
Vốn dĩ, mặc kệ cho bọn họ có xưng vương xưng tướng thế nào, nhưng đến trước mặt võ đường đều phải cúi đầu nép vế.
Vì để thuận tiện quản lý, phía bên trên đã có một vài thoả thuận với võ đường, để thế giới ngầm của thành phố Cảng về cơ bản trên bề mặt sẽ không phát sinh bạo loạn.
Lúc nào cần đánh nhau, võ đường sẽ đứng ra điều hành.
Bây giờ võ đường bị tiêu diệt rồi, các thế lực lớn bắt đầu ngo ngoe, muốn nhân cơ hội này mở rộng thế lực, nuốt trọn cái bánh mà võ đường để lại.
Việc này là thách thức lớn đối với sự ổn định an toàn của cả thành phố Cảng, còn Đàm Trình Đông với tư cách là phó trưởng ban thư ký của văn phòng thành phố, đương nhiên sẽ rất tức giận trước hành vi này của Diệp Phàm.
“Ha ha, Trác Ngôn cháu thấy thế nào?”, ông cụ Đàm lại hỏi Đàm Trác Ngôn.