Mục lục
Phá Quân Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Vậy phải làm sao? Hay là chúng ta rời khỏi thành phố Cảng trước, nhiều người đổ xô vào thành phố Cảng như vậy, cho dù anh là mình đồng da sắt cũng không thể cầm cự được...", Hàn Tuyết lo lắng nói.

“Hay là đi đến nhà họ Linh Hồ của tôi, tôi đảm bảo không ai dám lên giết anh!”, Linh Hồ Uyển Nhi cười nói.

“Không đi, kiên quyết không đi!”, Diệp Phàm lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Đôi mắt đẹp Linh Hồ Uyển Nhi trừng một cái: "Tại sao?"

Diệp Phàm ha ha cười: "Đi rồi tôi sợ cụ tổ nhà cô lột da tôi, cô hiểu mà..."

Linh Hồ Uyển Nhi sửng sốt, trên khuôn mặt chợt hiện lên một tia xấu hổ.

Ý trong lời của Diệp Phàm, cô ta đương nhiên hiểu được. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Vốn dĩ cô ta muốn đưa anh vào ở rể nhà họ Linh Hồ, dùng thủ đoạn đặc biệt để chuyển khí vận của Diệp Phàm cho Linh Hồ Uyển Nhi, sau đó giúp toàn bộ nhà họ Linh Hồ hưởng ké.

Về khí vận mà nói, nếu tin thì sẽ có, không tin thì chẳng có gì, vô cùng mơ hồ.

Đó là một loại học thuyết trong Hoàng Lão Học của Hoa Hạ, tóm lại là vô cùng huyền bí!

Nhưng mà, sau một hồi tốn công, Diệp Phàm lại gạt Linh Hồ Uyển Nhi vào trong tay, không cần nghĩ cũng biết cụ tổ nhà họ Linh Hồ nhất định là tức đến râu dựng đứng.

Chỉ là Hàn Tuyết và Long Linh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn giữa hai người thì hẳn là có cái gì đó xấu hổ không thể nói.

“Hừ, hồ ly tinh lòng dạ xấu xa!”, Long Linh nhịn không được lẩm bẩm.

“Long Linh, cô muốn bị đánh phải không!”, Linh Hồ Uyển Nhi lập tức nhướng mày, hai người luôn trong tình trạng một câu không hợp liền đánh nhau.

Tuy nhiên, phải nói rằng Linh Hồ Uyển Nhi thực sự rất đẹp, ngay cả khi đang tức giận cũng có một vẻ đẹp rất đặc biệt.

Nói là hồ ly tinh cũng không ngoa, đến cả Hàn Tuyết còn thừa nhận nhan sắc của Linh Hồ Uyển Nhi còn trên cả cô.

Ánh mắt nhìn về Diệp Phàm đầy u oán, hung hăng liếc anh một cái.

Tổng bộ võ đường cách đây mười mấy cây số, Chung Dật Phi, Đỗ Trạch và Lâm Phàm, Trần Hùng bị cắt lỗ tai và Uông Côn bị bị đánh đến tay trật khớp.

Ngoài ra còn có một vài đệ tử võ đường đang đứng ở cửa, dường như đang chào đón ai đó.

Lúc này, một chiếc Cadillac cỡ lớn chạy tới, đám người Vương Côn, Đỗ Trạch vội vàng đón tiếp.

Chỉ thấy cửa xe mở ra, ba nam một nữ bước xuống, tất cả đều mặc trường bào như xuất hiện trong một bộ phim cổ trang, cũng may người đàn ông không để tóc dài, nếu không chắc sẽ thật sự coi họ như người cổ đại mất.

Hai người đàn ông cầm kiếm, một người cầm đao, người phụ nữ tương đối đặc biệt cầm roi chín khúc.

“Sư huynh Thất Tinh Tông, tôi là đệ tử của Lăng Tiêu Sơn-Vương Côn, chào mừng các vị sư huynh đến đây!”, Vương Côn bước lên lễ phép chào hỏi.

"Không cần khách khí!"

Một người lông mày kiếm mắt sao, phất tay nói: "Diệp Phàm đâu, chúng tôi hiện tại đi giết hắn, chặt đầu hắn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK