Diệp Phàm nhìn rất rõ khuôn mặt của Hàn Bách Hào. Trong lòng anh chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Lẽ nào Hàn Bách Hào ra tay với bà cụ?
Anh nảy ra suy nghĩ này thì càng nghĩ càng thấy có lý, rồi nhìn Hàn Bách Hào với đôi mắt sắc bén.
Mặc dù không quá cường diệu về thuật đọc suy nghĩ, nhưng có rất nhiều điều có thể nhìn thấy trên khuôn mặt và đôi mắt của một người.
Hàn Bách Hào tràn đầy lo lắng, hối hận, thâm độc... đủ loại cảm xúc. Chuyện này không bình thường, bình thường mà nói, gã ta chỉ nên có cảm xúc đau lòng.
Diệp Phàm thầm cười lạnh, trên đời này không có bức tường nào không có gió lọt qua, chỉ cần có làm, tất sẽ để lại dáu vết.
Không ngờ Hàn Bach Hào lại tàn nhẫn như vậy. Nhưng trong lòng anh cũng chợt nảy sinh ra cảnh giác, dám ta tay với bà cụ, rồi sẽ có ngày ra tay với Hàn Tuyết hoặc Hàn Tử Di mà thôi.
Điều này là hoàn toàn có khả năng. Anh vô cùng chắc chắn với thủ đọan của gã ta.
Sau khi khảo sát hiện trường, Diệp Phàm đi cùng với lực lượng cảnh sát để điều tra hành vi bán di vật văn hóa.
Không ít người nhà họ Hàn đều hả hê trên nỗi đau của người khác. Lần trước bọn họ không ít người đã lần lượt đánh Diệp Phàm tơi bời.
Vẻ mặt của Hàn Tuyết phẫn nộ đi tới trước mặt của Hàn Bách Hào mắng một trận: "Hàn Bách Hào, anh chính là một tên cặn bã!"
"Chát"
Một cái tát lớn giáng xuống mặt Hàn Bách Hào.
Mọi người đều kinh ngạc!
Tâm trạng Hàn Bách Hào rối bời, đang nghĩ cách xoay chuyển tình hình, sắp tới lực lượng cảnh sát chắc chắn sẽ chất vấn gã ta.
Điều này hoàn toàn có thể đoán trước được. Trên đó chỉ có hai dấu vân tay, một là của bà cụ và một là của gã.
Người khác không thể nào động vào cây gậy của bà cụ được. Họ không có tư cách!
Cái tát đột ngột của Hàn Tuyết giáng lên khiến gã ta đờ đẫn.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Đơ ra vài giây, gã ta mới phản ứng lại và hét lên: “Hàn Tuyết, cô điên rồi à. Sao lại đánh tôi?
"Hàn Bách Hào, không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy. Nếu Diệp Phàm xảy ra chuyện, tôi và anh không đội trời chung Hàn Tuyết tức giận mắng.
Ánh mắt Hàn Bách Hào sáng lên, nếu không có cây gậy đó, gã ta chắc chắn sẽ đánh lại, không kiêng dè mà cười nhạo Hàn Tuyết rồi.
Sự uy hiếp của Hàn Tuyết không là gì trong một gã ta cả. Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là làm sao chứng minh bản thân vô tội lúc cảnh sát hỏi đến.
Nhưng Hàn Bách Hào vẫn cứng cổ nói: "Hừ! Đó là hình phạt cậu ta đáng phải nhận. Nếu cậu ta sớm giao ra thì bà nội sẽ không chết. Cậu ta cũng sẽ không bị bắt”.
“Hừ, lưới trời lồng lộng, thưa mà không lọt. Anh đừng có xảo biện. Hung thủ thật sự sẽ lộ diện thôi”, Hàn Tuyết lạnh lùng nói.
Hàn Bách Hào giật thót, lên nào Hàn Tuyết nhìn ra được gì rồi?
Không thế nào, gã ta tức giận quát tháo: "Cô có thấy nhàm chán không vậy? Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là sắp xếp đám tang cho bà nội. Cô tránh qua một bên cho tôi".
Hàn Bách Hào thô bạo đẩy Hàn Tuyết qua một bên nhưng không thể đánh lại cô. Điều này có chút không bình thường.
Biết người nhà họ Hàn đang bàn tán, Hàn Bách Hào trước giờ bụng dạ hẹp hòi, bị tát một cái mà cũng không đánh trả, sao lại đổi tính rồi?
Hàn Bách Hào đứng giữa đám đông liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Bà nội từng nói, gia chủ kế nhiệm của nhà Họ Hàn sẽ được tuyển chọn trực tiếp từ đời thứ 3. Như chúng ta đều biết, bà nội vẫn luôn nuôi dạy tôi trở thành gia chủ. Bây giờ bà đã qua đời, tôi chính thức là gia chủ nhà họ Hàn. Mọi người có ý kiến gì không?"
"Ai cũng không có ý kiến, Hàn Tử Hiên tôi đồng ý anh làm gia chủ nhà họ Hàn", Hàn Tử Hiên lập tức đứng ra đầu tiên lên tiếng.
"Tôi cũng đồng ý. Nhà họ Hàn dưới sự lãnh đạo của anh họ Bách Hào sẽ lấy lại huy hoàng" một người phụ nữ lên tiếng.
Từng người một ủng hộ Hàn Bách Hào. Gã ta có danh tiếng trong đám đàn em nhà họ Hàn, không ai dám phản đối.
Cuối cùng tới lượt Hàn Tuyết, mọi người đều nhìn cô. Hàn Tử Hiên nghiêng người hỏi cô: "Hàn Tuyết cô không nói lời nào, lẽ nào cô phản đối? Hay là cô muốn tranh quyền đoạt vị, muốn trở thành gia chủ?"
Hàn Tuyết cười lạnh nhìn cô ta và nói: "Cô nghĩ nhiều rồi. Tôi đã bị bà nội đuổi khỏi nhà họ Hàn Sau tang lễ của bà, tôi sẽ không bước chân vào nhà họ Hàn nửa bước"
Bà cụ đã không còn nữa, sao cô còn phải nỗ lực vì nhà họ Hàn?
Tuy bà cụ đối xử không công bằng với cô, nhưng dù gì cũng là bà nội ruột của cô, là người vợ mà ông cô kính trọng nhất.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Cô muốn chứng minh thành tích của mình tạo ra cho bà cụ xem, nhưng bây giờ bà cụ đã chết. Ngày tháng sau này, cô sẽ sống vì nhà họ Hàn của Hàn Tuyết chứ không phải của Hàn Bách Hào.
Hàn Tử Hiên đơ người. Cô ta không ngờ Hàn Tuyết sẽ nói ra câu này. Cô ta bèn lạnh lùng nói: "Hừ! Cô không còn mặt mũi nào để bước vào nhà họ Hàn chứ gì. Nếu không phải tại Diệp Phàm, sao bà nội lại mất được".
"Hàn Tử Hiên, cô đừng ngậm máu phun người. Chờ tra ra hung thủ thật sự thì nói cũng không muộn, Hàn Tuyết tức giận nói.
"Được rồi"
Hàn Bách Hào trách mắng: "Mọi người đều im miệng cho tôi! Trước tiên hãy bàn bạc làm sao tổ chức tang lễ cho bà. Sau đó tôi sẽ điều chỉnh lại nhân sự của tất cả các cộng ty trực thuộc nhà họ Hàn”.
Hàn Bách Hào lấy danh nghĩa là gia chủ mới ra lệnh, không ai dám không nghe theo. Bây giờ gả tà đa năm quyến điều hành kinh tế của nhà họ Hàn.
"Tiểu Tuyết, Diệp Phạm thật sự có di vật văn hoá trị giá 1 tỷ, sao?”, Lưu Tú Cầm lo lắng hỏi Hàn Tuyết, ngoại trừ chuyện này, bà ta không quan tâm đến chuyện gì khác.
Hàn Bách Hào và những người khác thảo luận về đám tang của bà cụ. Hàn Tuyết và Lưu Tú Cầm trực tiếp bị đuổi ra bên ngoài.
Ngược lại Hàn Tại Dần thì bị lôi vào. Dù gì ông ta cũng là con trai ruột của bà cụ, nói sao thì ông ta cũng phải tham dự.
Đương nhiên, chỉ có quyền tham dự, không có quyền quyết định, thậm chí không có quyền kiến nghị.
"Mẹ, đó không phải di vật văn hoá. Nó từ đâu ra thì con cũng không biết".
"Nhưng Diệp Phàm đã cứu Tử Di bằng con dao găm vảy rồng. Mẹ đừng nghĩ lung tung. Cho dù Diệp Phàm thực sự đem nó ra ngoài an toàn thì cũng không thể đem đấu giá được", Hàn Tuyết nghiêm túc nói.
Lưu Tú Cầm suy nghĩ một lúc thì hiểu rõ. Chẳng qua chỉ là bán đấu giá lấy tiền, Diệp Phàm không thể nào đồng ý.
Bị Hàn Tuyết nhìn thấu, Lưu Tú Cầm cũng không ngượng ngùng mà mang điệu bộ tiếc rẻ lên tiếng: "Tiểu Tuyết à, nó trí giá một tỷ lận đó. Tại sao không bán? Đó là tài sản chung của các con. Con là con gái của mẹ. Mẹ cũng nên có phần. Nếu thứ đó không đổi ra tiền thì đúng là ngu ngốc. Một tỷ thì mẹ không cần nhiều, con cho mẹ và bố của con 200 triệu là được. Tụi con giữ 800 triệu
Lưu Tú Cầm càng nói càng quá đà, sắc mặt của Hàn Tuyết khó coi. Cô tức giận nói: "Mẹ, mẹ khiến con thất vọng quá. Bây giờ Diệp Phàm có thể ra ngoài hay không còn chưa biết, mẹ đã bắt đầu nghĩ lung tung rồi".
“Hừ! Mẹ là vì muốn tốt cho con. Trên đời này mẹ là người duy nhất sẽ không hại con. Chi cần Diệp Phàm có thể ra ngoài, đem món đồ đó bán, con không nói thì tới lúc đó mẹ đích thân hỏi, dù sao cũng không thể để cậu ta hưởng một mình", da mặt của Lưu Tú Cầm dày như tường thành, cơ bản không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.
Hàn Tuyết hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Lưu Tú Cầm. Tới lúc Diệp Phàm tát vào mặt bà ta, cô tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Trong đồn cảnh sát ở Cảng Thành, Diệp Phàm ngồi trên ghế, Trần Hoa đưa cho Diệp Phàm một ly nước rồi chuẩn bị ra ngoài.
Diệp Phàm gọi cô ta: “Cảnh sát Trần, tôi thấy hay là hai chúng ta nói chuyện thì tốt hơn, tránh tai vách mạch rừng".