“Mọi người xem trên tảng đá có dấu tay”.
Tảng đá bám đầy rêu xanh, bên trên có dấu vân tay mờ nhạt.
Dấu tay thon dài, vừa nhìn là biết tay con gái.
“Khốn khiếp, nhất định là cô ta, nơi này sẽ không có ai khác tới!”
Thu Lam lập tức nổi giận, lửa giận trong lòng như đang bùng nổ.
“Chị ta thật giảo hoạt, đáng ghét quá!”, Kim Yến Nhi cũng phát cáu, hận Hàn Tuyết đến ngứa cả răng.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Mà Thu Lam nghĩ tới nhiều chuyện hơn, cô ta lo rằng Hàn Tuyết đã nghe thấy thuốc cô ta đưa cho Hàn Tại Dần không phải Kim Sang Dược mà là Đoạn Tràng Đan.
Nếu vậy thì chắc chắn Hàn Tuyết sẽ vô cùng hận cô ta, thậm chí còn hận cả Thiên Tinh Tông của cô ta.
Đâu là điều mà cô ta không hề muốn chút nào, vì thực sự tiềm lực phát triển của Hàn Tuyết rất lớn.
“Sư phụ, không phải chỉ là người từ thế giới bên ngoài sao, cho dù chị ta nghe thấy gì làm sao, chả lẽ làm đảo lộn đất trời được chắc?”
Kim Yến Nhi nhác thấy vẻ mặt khó coi của Thu Lam, lập tức hiểu ra liền mở miệng mỉa mai.
“Yến Nhi, con không hiểu, đến sư phụ cũng không có tư cách nhận cô ta làm đồ đệ, con nói nếu cô ta trốn mất, tương lai luyện thành tuyệt thế võ công thì kết cục của chúng ta sẽ ra sao?”, Thu Lam trầm giọng nói.
“Đâu có đến mức đó, nào có dễ luyện ra tuyệt thế võ công như vậy?”, Kim Yến Nhi lẩm bẩm.
“Con không hiểu!”
Thu Lam lắc đầu lặp lại, cô ta thầm suy nghĩ, rồi ánh mắt chợt lóe sáng.
“Sau khi về, vẽ một bức chân dung của Hàn Tuyết, ngày mai thông báo ra bên ngoài, nói Hàn Tuyết trộm bảo vật của Thiên Tinh Tông chúng ta, chỉ cần bắt Hàn Tuyết giao cho Thiên Tinh Tông, sẽ được thưởng năm ngàn lượng, còn có công pháp võ thuật…”
Thu Lam nói xong khiến Kim Yến Nhi kinh ngạc.
Kinh hô: “Sư phụ, có cần phải ra giá cao thế không?”
“Cần, giá trị của cô ta con không thể tưởng tượng nổi đâu!”
Giọng nói của Thu Lam nặng nề, hai ngàn lượng rất nhiều, nhưng có thể bắt Hàn Tuyết lại thì rất đáng!
“Đi thôi, chúng ta quay về tông môn trước, vẽ lại chân dung cô ta…”
Dứt lời, Thu Lam dẫn đám người đi như tên bắn về một phía.
….
Tại nhà họ Diệp ở thủ đô, máu tươi nhuộm đỏ đất, mùi tanh nồng gay mũi.
Bịch bịch bịch!
Âu Dương Đạo Vĩ cầm trường đao lia ngang, mang khí thế chém giết ngàn quân, đánh bại cả Diệp Chấn Hà, Triệu Dũng Mãnh và người đàn ông kia.
Phụt!
Ngã bật ra còn chưa đứng vững, Diệp Chấn Hà đã há miệng ho ra ngụm máu!