Khuôn mặt Hoắc Thanh Thanh càng đỏ bừng, thẹn quá hoá giận, nhấc chân đạp vào cẳng chân Diệp Phàm.
Già đầu rồi mà còn bị Diệp Phàm nói là: "Ấu trĩ?
Cô có còn là con nít đâu!
Diệp Phàm vừa cúi xuống nhìn thấy ánh mắt tràn ngập mong chờ của Hoắc Thanh Thanh, anh bèn hít sâu một hơi, vội vã dời tầm mắt đi chỗ khác.
Anh nói: "Tôi dạy cô cũng được, nhưng chỉ dạy phần cô không biết, phần trước đó tạm thời không dạy được".
Trong bất kỳ môn phái nào cũng có quy củ ngầm là không được tiết lộ công pháp ra ngoài, mặc dù sư phụ của anh chưa từng đặt ra với anh bao giờ.
Nhưng theo bản năng Diệp Phàm cũng sẽ tuân thủ quy củ này, dù Bát Cực Quyền đúng là có rất nhiều phần, mỗi môn phái cũng không giống nhau, uy lực cũng mạnh yếu tuỳ loại.
Vì thế anh cũng không dại gì tiết lộ toàn bộ ra ngoài, khi nãy anh và Hoắc Thanh Thanh còn đánh nhau sứt đầu mé trán cơ mà.
Lời của Diệp Phàm làm cho Hoắc Thanh Thanh mừng rỡ, vốn cô ta chỉ cần phần sau thôi.
“Được rồi, khỏi diễn nữa, trả ví tiền lại cho tôi nhanh lên", Diệp Phàm đưa tay ra, không nể nang vạch trần Hoắc Thanh Thanh.
"Hừ, diễn cái gì mà diễn, chỗ đó của người ta vẫn còn đau lắm này..."
Vừa nói xong, Hoắc Thanh Thanh liền vội vàng xoay người đi về sau, mấy câu này mập mờ quá, xấu hổ chết đi được.
Một lát sau, Diệp Phàm đã lấy lại được ví tiền, Hoắc Thanh Thanh nhanh chóng tiễn anh đến tận cửa Tụ Phúc Lâu.
Lý Thế Hằng, Tống Râu và cả Hoàng Lộc Đường đều đứng trước cửa chờ anh, nhìn thấy Diệp Phàm bình yên vô sự đi ra cũng thờ phào nhẹ nhõm.
Nhìn theo bóng dáng người Diệp Phàm rời đi, Lý Hổ đứng cạnh tức giận nói: "Thanh Thanh, cứ bỏ qua dễ dàng cho tên khốn kia sao?"
"Chủ Hổ, Hoắc Thanh Thanh giận dỗi dậm chân, giơ tay lên mặt Lý Hổ véo mạnh.
Trong tay cô ta túm một nhúm râu, lại nói:
"Anh ấy không phải kẻ thù của tôi, cũng không có thù hằn gì với nhà họ Hoắc".
"Còn nữa, chuyện đánh tôi chú dừng bao giờ nhắc lại nữa, không thì tôi sẽ nhổ sạch râu của chú đấy!”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Lý Hổ khóc không ra nước mắt sờ bộ râu của mình.
Ông đã trông nom Hoắc Thanh Thanh từ thuở bé đến giờ, cả đời không vợ không con, nên ông xem Hoắc Thanh Thanh giống như con gái của mình, luôn nghe lời Hoắc Thanh Thanh.
"Mấy thằng nhãi ranh này cười gì hả, mau cút đi quét dọn cho tôi - Lý Hổ đanh mặt quát mấy tiểu đệ đang nhịn cười phía sau.
Trong chớp mắt, mười mấy tên tiểu độ chạy té khói.
Trong nhà hàng Thuỷ Tinh nổi tiếng nhất thành phố Cảng, tại một căn phòng mà Lý Thế Hằng đã đặt chỗ ở đây từ sớm.
Diệp Phàm cũng chưa về ngay, anh còn một số chuyện muốn hỏi Tống Râu.
Nhưng ngay lúc bọn họ vừa bước vào phòng riêng không tới năm phút, liền có thêm mấy người bước vào nhà hàng Thuỷ Tinh.
Gồm có hai phụ nữ và một người đàn ông, nếu như Diệp Phàm có mặt ở đây chắc chắn sẽ bất ngờ lắm.
Ba người đó chính là Hàn Tuyết, Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm.
"Mẹ nói người đó là ai? Ở đâu chứ?, Hàn Tuyết có chút khó chịu hỏi.
Lưu Tú Cầm nói đi giúp cô tìm được người cho vay lãi suất thấp, đưa cô tới ăn cơm bàn chuyện.
Vốn dĩ Hàn Tuyết cũng không quan tâm lắm, bởi vì Diệp Phàm đã nói cô không cần bận tâm đến số tiền này.
Trong khoảnh thời gian xảy ra vô số chuyện vừa qua, Hàn Tuyết đã vô cùng tin tưởng Diệp Phàm, cô cũng không mấy hứng thú với vay lãi suất thấp.
Nhưng vẫn không ngăn nổi Lưu Tú Cẩm, chỉ đành đi theo đến đây.
"Khà khà... cô Lưu, chủ Hàn...", một người đàn ông trẻ vừa đi đến vừa chào hỏi, hắn ta mặc đồ Armani đeo kính gọng vàng, toàn thân toát ra vẻ người đàn ông thành đạt.
Người này chính là Khổng Ngọc Bình, hắn ta chào hỏi hai người lớn xong rồi quay sang đưa tay ra với Hàn Tuyết, cười nói: "Tiểu Tuyết, hơn hai năm rồi, hôm nay gặp lại coi nhau như người xa lạ à?"
Hàn Tuyết đắn đo nhưng vẫn nhẹ nhàng bắt tay Khổng Ngọc Bình cho phải phép: "Nhớ chứ, anh là Khổng Ngọc Bình!"
Nghe xong, Khổng Ngọc Bình cười khổ nói: “ Cách nói chuyện của Tiểu Tuyết vẫn lạnh lùng như trước, chẳng thay đổi chút nào..”
Hàn Tuyết không bảo coi như người xa lạ chỉ lạnh nhạt nói nhờ tên hắn ta, ngụ ý rõ ràng là xa lạ!
Về người tên Khổng Ngọc Bình này, hắn ta suýt đã trở thành con rể nhà bọn họ, trong lòng Hàn Tuyết cũng không mấy thiện cảm.
Trong ấn tượng của cô, Khổng Ngọc Bình là người dịu dàng thanh lịch, nhưng tâm tư sâu như biển, vô cùng giả tạo, cô không thích những người như vậy.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
"Tiểu Tuyết, sao con có thể như thế chứ, hồi đó Ngọc Bình thường xuyên đến thăm nhà chúng ta, tặng cho mẹ và bố con không ít thực phẩm chức năng của nước ngoài, làm người không được vắt chanh bỏ vỏ chứ", Lưu Tú Cầm nhỏ giọng khiển trách.
Sau đó vội vàng giải thích với Khổng Ngọc Bình: Ngọc Bình à, mấy ngày nay bởi vì chuyện của công ty mà Tiểu Tuyết chịu áp lực lớn quá nên có hơi choáng đầu, cháu đừng để ý nhé!"
"Không cần căng thẳng đâu ạ, có chuyện gì có cứ nói với cháu, dù là 10 triệu cũng không thành vấn đề”, Khổng Ngọc Bình hào phóng nói.
"À đúng rồi cô ơi, hôm nay cháu bận chuyện công ty quá, đặt bàn hơi muộn, cô cũng biết, phòng riêng của nhà hàng Thuỷ Tinh này lúc nào cũng chật kín, giờ phiền cô chú ngồi với cháu ở đại sảnh, hôm khác cháu sẽ đặt phòng VIP xem như nhận lỗi a!", Khổng Ngọc Bình vừa nói vừa dẫn ba người đi đến bàn đã đặt.
Lưu Tú Cầm vội xua tay, có thể ăn cơm nhà hàng Thủy Tinh, bà ta vui vẻ lắm rồi, còn chuyện có phòng riêng hay không bà ta cũng không để ý lắm.
Đồ ăn vừa đưa lên, Khổng Ngọc Bình gọi nữ phục vụ khui một chai Lafite rót cho mọi người.
"Cô Lưu, chú Hàn, Tiểu Tuyết, chúng ta cũng nâng ly nhé, không mấy khi có dịp gặp nhau như này!", sau khi cụng ly, Khổng Ngọc Bình uống một hơn cạn sạch.
Vừa thanh lịch, vừa rộng rãi lại phóng khoáng.
Rượu đã ngà ngà, món ăn cũng ném hết, Lưu Tú Cầm không nhịn được cảm thán: "Ôi chao, Ngọc Bình giỏi quá đi mất, nếu không vì chuyện hồ sơ hai năm trước, bây giờ cháu không phải gọi cô là cô mà phải gọi là mẹ rồi”.
Bà ta vừa dứt lời, bầu không khí bỗng nhiên trở nên gượng gạo.
Tay Hàn Tuyết đang gắp đồ ăn bỗng khựng lại, rút tay về gác đũa lên bàn.
Nhưng Lưu Tú Cầm dường như chẳng để ý, lại tiếp tục nói: "Ngọc Bình à, cho cô hỏi một câu tế nhị nha, bây giờ cháu đã có người yêu chưa?"
Khổng Ngọc Bình giả vờ giả vịt miễn cưỡng cười, lắc đầu đáp "Vẫn chưa, mấy năm qua vẫn chưa tìm được người hợp ạ".
"Tại sao vậy chứ?”, Lưu Tú Cầm hỏi tới.
"Không nói được không cô, nói ra sẽ khó xử lắm”, Khổng Ngọc Bình lấy lui làm tiến nói.
"Nói đi mà, thằng nhóc nhà cháu tốt như vậy, cô tìm hiểu giúp cháu thử xem", Lưu Tú Cầm nói.
Khổng Ngọc Bình đắn đo một hồi, cố làm ra vẻ thở dài nói: "Mấy năm qua không tìm ạ, là vì cháu luôn đợi chờ một người có thể thay thế người trong lòng của cháu, có cháu biết được là sẽ không tìm được người nào có thể thay thế Tiểu Tuyết..”
"Quả thật là một thằng bé si tình, nếu như cháu và Tiểu Tuyết có thể đến với nhau thì tốt biết bao, thằng con rể vô dụng hiện giờ của cô mà được một nửa cháu thì đúng là tổ tiên phù hộ...", Lưu Tú Cầm xúc động nói, lại còn giả vờ lau nước mắt.
"Mẹ, mẹ hơi quá đáng rối đấy!", Hàn Tuyết cau mày nói.
Cô quay sang nhìn Khổng Ngọc Bình lạnh lùng nói: "Khổng Ngọc Bình, tình cảm anh dành cho tôi, tôi rất cảm ơn, nhưng tôi là người đã có có gia đình, hơn nữa tình cảm vợ chồng chúng tôi rất tốt, có những lời nói nên một vừa hai phải thôi".