Mục lục
Phá Quân Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xương bả vai của ông ta bị nứt vỡ rồi.

Diệp Phàm rút chân lại, anh quay đầu nhìn Hàn Tuyết, cười nói: "Tiểu Tuyết, anh mất bao lâu vậy?"

Hàn Tuyết đang khiếp sợ dùng tay ôm miệng, nghe thấy Diệp Phàm hỏi vậy, cô vội vàng giơ tay lên, kích động nói: "Năm mươi chín giây, năm mươi chín giây..."

"Tạm ổn đó, chưa quá một phút, xem ra tôi không cần tự trói tay chân để theo ông về thủ đô rồi!", Diệp Phàm thản nhiên nói.

Tất cả mọi người im phăng phắc.

Bất kể là Diệp Tử Long hay là người nhà họ Hàn thì đều không lên tiếng, tất cả vẫn chưa hết bàng hoàng.

Cuộc chiến của hai người trông thì có vẻ rất lâu, nhưng thực ra mới chưa tới một phút.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Cú đá vừa rồi chứng tỏ Diệp Phàm không hề "bốc phét"!

"Diệp Hải cảm ơn cậu cả đã nương tay!", Diệp Hải đứng lên, vẻ mặt của ông ta rất kính cẩn, nhưng lại mang theo nét đau đớn rất khó nhận ra.

Diệp Phàm gật đầu cười nói: "Ông cũng đáng mặt đàn ông đó, tiếc là chọn nhầm chủ, nếu muốn đổi chủ thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào".

Câu nói của Diệp Phàm khiến Diệp Hải cười khổ, sắc mặt của Diệp Tử Long cũng lập tức sa sầm lại, như vừa ăn phải phân.

Hắn ta bước thật nhanh tới trước mặt Diệp Phàm và quát tháo: "Diệp Phàm, đừng có quá đáng, mày đang dụ dỗ người của tao ngay trước mặt tao đó hả?"

"Ha ha, người tài chọn chủ khôn, đi theo mày thì có tiền đồ gì đây?", Diệp Phàm trào phúng thẳng thừng.

"Nực cười, mày tưởng thắng Diệp Hải nửa chiêu là đã vô địch rồi sao?", Diệp Tử Long không biết xương bả vai của Diệp Hải đã bị nứt vỡ, thấy vẻ mặt của ông ta nặng nề như thế, hắn ta chỉ tưởng là ông ta sợ bị mắng.

Nhưng đây chính là sự ảo diệu trong cách khống chế lực của Diệp Phàm, nếu dùng lực áp chế thì rất có thể Diệp Hải sẽ bị gãy tay, lòi cả xương ra ngoài.

Diệp Phàm chỉ không muốn tình cảnh máu me như thế xảy ra mà thôi, dù sao Hàn Tuyết vẫn đang ở đây, anh muốn giữ cho thế giới của cô sạch sẽ một chút.

"Cậu cả, Diệp Hải đi theo cậu Tử Long là được rồi, không cần cậu bận tâm", Diệp Hải rất kính cẩn, nếu sắp xếp theo thứ tự người thừa kế thì Diệp Phàm chính là cậu cả của nhà họ Diệp.

Mặc dù trước kia anh từng bị đuổi ra khỏi gia tộc, nhưng Diệp Hải cũng biết trong chuyện ấy có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Với tài năng võ học của Diệp Phàm, sau này anh hoàn toàn có thể xông ra khỏi vòng vây và chưởng quản nhà họ Diệp.

Hơn nữa còn trẻ mà tu vi võ học đã thâm hậu như thế, chắc chắn là đằng sau anh có một người thầy tài giỏi.

Vậy nên ông ta cũng không hề xấu hổ khi cúi đầu trước Diệp Phàm.

Thế nhưng Diệp Tử Long lại hơi bất mãn, hắn ta hừ lạnh nói: "Diệp Hải, mới thua một lần mà thôi, chẳng là gì hết sất, hắn không đáng để ông tôn kính!"

Diệp Hải gật đầu rồi lùi về phía sau nửa bước, nhường vị trí đứng đầu cho Diệp Tử Long.

"Diệp Phàm, ăn may một lần không có nghĩa là lần nào cũng ăn may, lần này là Diệp Hải, nhưng lần sau thì chưa chắc", Diệp Tử Long lạnh giọng nói.

Diệp Phàm cười lạnh, anh không biết chi của Diệp Tử Long nuôi bao nhiêu quân, và cũng không cần biết.

Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, thế là được!

Nhưng hiện tại ít ra cũng phải kiếm chút lời đã.

"Bốp..."

Một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt Diệp Tử Long, khiến hắn ta suýt thì ngã lăn xuống đất, may mà Hà Thế Nghiêu đứng cạnh nhanh tay đỡ được.

Hắn ta không ngờ là Diệp Phàm lại đánh mình đột ngột như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK