“A…”, người đàn ông còn lại bị máu bắn đầy mặt, hoảng sợ hét lên, bèn lấy ngay dao gấp trong túi mà mình đem theo ra, nhắm vào bụng Lâm Thanh Đế đâm vào.
Gì mà trung thành, gì mà ân tình, cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng bản thân mình!
Thế nhưng, dao trong tay anh ta còn chưa đâm được Lâm Thanh Đế thì kim thêu trong tay Hoa bà bà bắn qua tay anh ta như tia chớp.
“Phù phù…”
Người đàn ông đau đớn, tay cầm dao đã bị kim đâm xuyên, sượt qua bụng Lâm Thanh Đế, anh ta thất bại rồi!
Dao găm trong tay Lâm Thanh Đế dễ dàng đâm vào người anh ta, nhưng lại không đâm vào cổ mà lại đâm thẳng vào vai.
Sau đó hắn ta lại rút dao ra rồi lần lượt đâm vào hai cánh tay cho đến khi dao trong tay người đàn ông đó rớt xuống đất.
“Thế mà cũng dám đánh trả, vậy để cho mày chảy máu từ từ chết vậy!”, Lâm Thanh Đế độc ác nói, người đàn ông liên tục kêu la thảm thiết, để máu chảy từ từ cho đến khi chết thì chi bằng giết chết anh ta luôn cho xong.
“Ác quỷ, mày là ác quỷ…”
Lâm Thanh Đế kéo lê người đàn ông vào trong phòng, trong phòng vẫn còn một bộ thiết bị, Lâm Thanh Đế cột hai chân người đàn ông bằng dây thừng, sau đó đi đến bên cạnh cầm một sợi dây kéo luân chuyển lên xuống.
Người đàn ông bị kéo ngược lên, Lâm Thanh Đế lại cầm lấy một thùng gỗ đặt phía dưới đầu người đàn ông, dao găm cầm trong tay liên tục đâm vào cánh tay anh ta, ngay tức khắc máu tuôn ra như nước.
Như vậy vẫn chưa là gì, Lâm Thanh Đế lại lấy ra thêm mấy con trùng hút máu đặt lên trên người đàn ông.
Người đàn ông chửi ầm lên, mắng chửi cả mười tám đời tổ tông nhà họ Lâm một lượt, Lâm Thanh Đế cười độc ác, vô cùng biến thái!
Ở sân bay quốc tế thành phố Cảng, Hàn Tuyết đứng đợi ở cổng ra, cô đã đến được nửa tiếng đồng hồ rồi, cô đến để đợi hai nhân vật rất quan trọng.
Lại qua một lúc, bóng dáng hai người từ bên trong đi ra, Hàn Tuyết vội vã đi qua.
“Mẹ, sao mẹ lại tự mình đến vậy, khổ cho mẹ rồi!”, Hàn Tuyết cầm tay đối phương cười nói.
Đó là Chu Tình, bà ta biết tin từ Hàn Tuyết là cô đã gặp lại Diệp Phàm nên lập tức quyết định từ bay từ thủ đô qua đây.
Nhất là khi biết được Diệp Phàm đã bị mất trí nhớ, ngay cả Hàn Tuyết cũng không nhận ra, Chu Tình càng lo lắng hơn, muốn xem thử Diệp Phàm có phải cũng đã quên mình hay không.
“Không khổ gì cả, con mới là cực khổ nhất, phải chịu áp lực lớn nhất, để mẹ giới thiệu cho con, đây là bố chồng con!”, Chu Tình giữ lấy tay Hàn Tuyết nói.
Bà ta không có con gái mà Lưu Tú Cầm cũng đã chết. Trong mắt Chu Tình, Hàn Tuyết không chỉ là con dâu mà càng giống con gái ruột hơn.
“Bố!”, Hàn Tuyết chào kính cẩn, người đàn ông này có khí chất rất phong độ, nhìn có vẻ hiền hòa nhưng cô lại có hơi chút căng thẳng.
“Ha ha ha... Không cần phải căng thẳng, không biết tổ tiên linh thiêng phù hộ thế nào mà thằng nhóc đó lại lấy được cô vợ tốt như con vậy!”, Diệp Phù Sinh cười lớn.