Mục lục
Phá Quân Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người này ăn mặc rách rưới, mái tóc dài bạc phơ, rơi tán loạn trên vai.

Tuy mặc đồ ăn xin nhưng lại có dáng người vạm vỡ cao lớn, khiến Diệp Hạo có cảm giác bị áp bức.

Người đàn ông mặt mũi lấm lem, nhưng đôi mắt lại rất sắc bén, cứ như hai ngọn đuốc vậy.

Người đó chưa đi lại gần đã có một mùi hôi xộc vào trong mũi của Diệp Hạo, nhưng anh không hề bịt mũi lại.

Thay vào đó, anh ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, ông ta có đủ hai chân, nhưng chỉ có một cánh tay, hai chân và một bàn tay được bao bọc bởi một vòng sắt lớn. Vòng sắt được nối với nhau bằng một sợi xích sắt dày.

Trong lòng Diệp Hạo có chút kinh hãi, anh cực kỳ cảnh giác, không biết người đàn ông này là người tốt hay người xấu.

Nhưng anh có thể khẳng định một điều, nếu người đàn ông này muốn giết anh thì sẽ không tốn một chút sức lực nào. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Bởi vì, sâu không đoán được.

“Tiền bối, tiểu tử Diệp Hạo kính chào tiền bối”, Diệp Hạo kính cẩn hành lễ, anh không định chạy, dù sao cũng không thể chạy thoát.

“Cậu không sợ tôi sao?”, người đàn ông hỏi, tiếng nói rất khàn, giống như đã lâu không mở miệng nói chuyện, nghe cứ như là tiếng cưa điện vậy.

Diệp Hạo sững sờ một chút, liếc mắt nhìn con trăn đang giãy dụa bên cạnh, kính cẩn nói: "Sợ, nếu tiền bối muốn giết tôi, thì dễ như trở bàn tay, nhưng tiền bối sẽ không giết tôi, ít nhất không phải bây giờ!”

“Haha, ai bảo thế?”

Người đàn ông đó cười khàn một tiếng: "Tôi muốn giết cậu, ai có thể ngăn cản?"

Ngay lập tức, một luồng khí mạnh mẽ xuất phát từ cơ thể người đàn ông, ông ta giậm chân xuống đất và đá vào một hòn đá, hòn đá đó bay lên rồi bị ông ta bắn một cái, lập tức lao về phía Diệp Hạo như một viên đạn.

“Đón lấy”.

Diệp Hạo hét lên một tiếng, hơi thở đột ngột bạo phát từ người đàn ông giống như một con thú hoang.

Lúc này né tránh cũng đã muộn, Diệp Hạo vung dao lên đỡ lấy hòn đá đang lao đến.

“Bịch”.

Cả người anh bị viên đá hất tung lên, rồi bay ra sau ít nhất ba mét mới ngã xuống đất.

Phụt.

Diệp Hạo lập tức phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Đệt.

Thật mạnh, thật biến thái.

Người đàn ông lại giậm chân, một viên đá khác bay lên, ông ta búng một cái, nó lập tức bay về phía Diệp Hạo.

Bịch!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK