Nhị trưởng lão vui mừng khôn xiết, có phần tự đắc liếc nhìn Đại trưởng lão, rồi lớn tiếng nói: "Tôi - Bành Việt, thân là Nhị trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn xin bảo đảm với các vị, nhất định sẽ bắt sống tiểu súc sinh Diệp Phàm đó, đem về Lăng Tiêu Sơn xét xử!”
Xung quanh nhất thời vang lên tiếng hoan hô, Đại trưởng lão cười nhạt, đứng dậy rời đi.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều rời khỏi đây, chỉ còn lại Nhị trưởng lão vẫn chưa đi.
Ông ta quay đầu nhìn về vị trí thuộc về Đại trưởng lão, cuối cùng lại đặt tầm mắt lên chiếc ghế bằng gỗ nguyên khối chạm khắc rồng phượng ở giữa phòng.
Đây là vị trí thuộc về sơn chủ Lăng Tiêu Sơn, một tên Đại trưởng lão hèn mọn thì tính là gì chứ?
Nhị trưởng lão Bành Việt đứng dậy đi ra ngoài, một thanh niên lập tức đi tới, chắp tay thi lễ nói: "Nhị trưởng lão, tôi là Chung Dật Phi, vô cùng quen thuộc thành phố Cảng, hy vọng có thể góp sức cho Nhị trưởng lão!”
“Ồ, cậu là người thành phố Cảng?”, Bành Việt dừng lại bước chân hỏi. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
"Xem là vậy, nhà họ Chung tôi nằm ở nơi giao nhau của thành phố Cảng với thành phố Tô, nhưng sự nghiệp chủ yếu của nhà họ Chung đều ở thành phố Cảng.”
"Ông nội tôi là y võ song tuyệt, người ở thành phố Cảng xưng là Chung Thánh Thủ, cũng là một vị tiểu tông sư, hy vọng có thể góp sức cho Nhị trưởng lão!"
Nói xong, Chung Dật Phi mặt đầy mong đợi nhìn Bành Việt, đừng nhìn gã ta ở dưới nở mày nở mặt, ở Lăng Tiêu Sơn cũng chỉ tầm thường thôi.
Đại nhân vật giống như Bành Việt, gã ta không tiếp được tới.
Bành Việt suy tư một chút: "Được, nếu đã như vậy, bổn trưởng lão tôi sẽ cho cậu cơ hội này, hy vọng nhà họ Chung của cậu không khiến cho tôi thất vọng!"
Giọng nói vừa phát ra, Bành Việt rời đi, Chung Dật Phi vui mừng như điên, vội vàng hành lễ bái tạ.
“He he, vận may của nhà họ Chung tới rồi, nếu có thể trở thành đại diện của Lăng Tiêu Sơn ở thành phố Cảng thì sẽ dễ dàng có được thế lực ngầm của cả thành phố Cảng, ha ha ha…”
Trong lòng Chung Dật Phi cười lớn, vô cùng vui mừng!
Reng reng reng…
Ngay lúc này tiếng điện thoại liên tiếp vang lên, gọi đến chính là điện thoại của ông nội gã ta.
Mặt đầy vui mừng ấn nút nghe điện thoại nói: “Ông nội, ông tìm cháu…”
“Chung Dật Phi, tôi là Diệp Phàm…”
Chung Dật Phi, tôi là Diệp Phàm...
Điện thoại trong tay Chung Dật Phi suýt chút rơi xuống, giọng nói vang lên trong điện thoại của ông nội gã ta lại là của Diệp Phàm.
Gã ta bị doạ ngẩn người ra mất mấy giây mới kịp phản ứng lại.
Vội vàng nói: “Diệp Phàm, mày cầm điện thoại của ông nội tao làm gì?”
“Ha ha, anh đang ở đâu, Chung Thánh THủ đang rất nhớ anh đấy, muốn anh về nhà một chuyến”, Diệp Phàm khẽ cười.
“Diệp Phàm, tao khuyên mày lập tức rời khỏi nhà họ Chung bọn tao, bằng không Chung Dật Phi tao sẽ không tha cho mày đâu!”