“Nói lắm thế nhỉ, không chơi với mấy người nữa!”
Vừa dứt lời, Diệp Phù Sinh liền nhanh chóng di chuyển, mỗi lần trường kiếm vung lên, lại có một đầu người rơi xuống.
“Không thể nào...”
Mấy người bọn họ vô cùng kinh ngạc, kẻ địch tại sao lại mạnh như thế được chứ, môi trường bên ngoài ô nhiễm như vậy, làm sao lại có người mạnh như vậy.
“Muốn bỏ chạy?”
Diệp Phù Sinh chỉ lạnh lùng cười, sau khi mấy người đó kinh ngạc hô lên, rồi quyết định bỏ chạy.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Để các người chạy thoát, sau này để làm loạn sao?”
Soạt!
Diệp Phù Sinh nhanh chóng đuổi theo, giết chết hết những người này, ông ta sẽ trở về thủ đô!
...
Nhà họ Diệp tại thủ đô!
Âu Dương Đạo Vĩ ở phía xa nhìn hai người do Hắc Long phái tới liền cảm thấy căng thẳng, ý định bỏ chạy chợt loé lên.
Còn Âu Dương Hải Lâm đã lùi về phía sau bỏ chạy, cho dù Linh Hồ Uyển Nhi có đâm ông ta một kiếm, cũng không khiến ông ta dừng bước.
Linh Hồ Uyển Nhi cũng không đuổi theo, quay người chạy tới chỗ Diệp Phàm, trên người Diệp Phàm toát ra khí thế đáng sợ, khiến cô ta cũng phải cảm thấy run lên.
Nỗi đau lòng, khiến cô ta muốn ôm Diệp Phàm vào trong lòng.
“Không cần, cứu người không bằng cứu mình!”
Diệp Phàm không nhìn hai người do Hắc Long cử tới, cúi đầu chầm chầm lắc lư: “Thù này tôi sẽ tự mình trả, người tôi sẽ tự tay giết, nhà họ Âu Dương tôi cũng sẽ tự tay huỷ diệt!”
Hai người nọ cảm thấy ngượng vô cùng, lần này đúng là chơi lớn rồi, nhất thời không biết nói gì cho phải.
“A!”
Diệp Phàm đột nhiên ngẩng đầu, ngửa cổ lên trời mà hét lớn, rồi anh giao Chu Tình lại cho Diệp Thánh.
Đứng lên, hai mắt đỏ quạnh, một giọt nước mắt màu máu từ khoé mắt ứa ra.
Máu nam nhi vô cùng oanh liệt, trái tim anh hùng tựa sắt đá.
Tay cầm đao vàng óng, người đeo ngọc bội trắng, uống máu quân thù.
Gạt bỏ tình riêng, chí ở bốn phương.
Tung hoành ngang dọc, chém giết quân xâm lăng.
...
Linh Hồ Uyển Nhi cất tiếng hát, một cô gái lại có thể hát ra khí thế hào hùng như vậy, lại hát ra cả sát ý đang bùng cháy.
Giọng hát của cô ta vang khắp trong sân biệt thự nhà họ Diệp, khiến lòng người bừng bừng khí thế.
Đây là chiến ca, sục sôi khí thế!