“Ha ha, kết cục bi thảm, chẳng phải là những gì mà bà muốn thấy sao?”
“Có gì mà bà phải tức giận thế?”
Diệp Phàm cười nhạt, nếu như Lưu Tú Cầm không phải là mẹ của Hàn Tuyết, thật sự anh đã khâu cái miệng đáng chết của bà ta rồi, sau đó đánh gãy hai chân bà ta, cho bà ta biết thế nào là điểm dừng.
“Diệp Phàm, đừng để ý đến bọn họ, bữa tiệc mừng hôm nay chúng ta không tiếp tục nữa, mau kết thúc đi!”, Hàn Tuyết kéo Diệp Phàm nói.
Có một người mẹ như vậy, không chỉ là sự đau thương mà còn là nỗi tuyệt vọng.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Anh nghe em!”
Diệp Phàm dịu dàng cười nói: “Bữa tiệc ngày hôm nay kết thúc tại đây, nếu mọi người muốn dùng bữa thì mời tiếp tục, còn muốn rời đi thì tùy ý mọi người!”
Nói xong, Diệp Phàm kéo lấy Hàn Tuyết quay người rời đi, Lâm Thanh Đế đột nhiên hét lên: “Diệp Phàm, mày đánh tao rồi mà muốn rời đi dễ dàng vậy sao, tao nói cho mày biết, không đời nào đâu!”
Diệp Phàm cười lạnh nhạt: “Sao vậy? Một chân vẫn chưa đủ làm mày thoải mái, muốn tao tặng thêm cho một chân nữa à?”
“Mày…”
“Bụp…”
Tức giận đến cực hạn, Lâm Thanh Đế chưa từng chịu sự sỉ nhục nào như vậy, cổ họng trào lên mùi vị tanh nồng, hắn ta lại ho ra một ngụm máu, phun vào mặt của Lưu Tú Cầm.
Diệp Phàm chỉ cười đầy trào phúng, đưa Hàn Tuyết rời đi, Âu Dương Ngọc Quân cũng bế Tiểu Hy Hy theo sau.
“A a a… Diệp Phàm, tao nhất định sẽ giết chết mày, nhất định…”, Lâm Thanh Đế tức giận hét lên, uất hận chưa từng có!
Sự tức giận mãnh liệt cũng làm cho Lưu Tú Cầm phải sợ hãi, chỉ có điều trong lòng bà ta lại vui mừng không thôi, cuối cùng cũng có thể được nhìn thấy Lâm Thanh Đế phô diễn thực lực, Diệp Phàm nhất định sẽ thất bại thảm hại.
Đám người của Diệp Tử Long vây xung quanh, không quan tâm đến bất cứ ảnh hưởng gì, trực tiếp bắt đầu bàn bạc về việc giết chết Diệp Phàm, Lưu Tú Cầm ở bên cạnh nghe ngóng mà lòng thì hãi hùng khiếp vía.
Sau khi đi ra, Diệp Phàm lái xe, bọn họ đi thẳng về khu biệt thự số một.
“Ngọc Quân, sau này cậu ở luôn tại đây đi, tòa nhà phía bên trái, còn tòa phía bên phải là nơi ở của chị Hạ!”
Diệp Phàm vừa nói dứt lời, có hai người đi ra từ chính giữa tòa nhà, đó là chị Hạ và Hạ Sương Nhi. Hai người mặc đồ của người giúp việc và đang lau chùi sàn nhà.
Khuôn mặt của Hạ Sương Nhi đỏ ửng lên, bởi vì sức khỏe cô ta không được tốt, chỉ cần làm chút việc nhẹ là đã thở không ra hơi, nhưng những lúc rảnh rỗi, cô ta vẫn cố giúp đã chị Hạ nhiều nhất có thể.
Diệp Phàm thấy vậy, nét mặt lộ vẻ áy náy, anh nói anh sẽ giúp Hạ Sương Nhi chữa bệnh, nhưng ai ngờ lần này ra ngoài lại xảy ra nhiều chuyện bất ngờ như vậy, thế mà đã làm chậm trễ thời gian mất nửa tháng.
“Cậu Diệp… anh Diệp… chị Hàn…”
Hai mẹ con lần lượt chào hỏi bọn họ, Hạ Sương Nhi vẫn trông rất bẽn lẽn ngại ngùng.
“Chị ơi, sao trên người chị lại có một đóa hoa vậy?”, Hy Hy đột nhiên chỉ vào Hạ Sương Nhi rồi hỏi.