Sau khi gã nói xong, Diệp Phàm cũng không phản ứng lại.
Một cái bạt tai ròn rã giáng thẳng xuống mặt Hàn Bách Hào.
“Bốp!”
Hàn Bách Hào ngớ người, tất cả người nhà họ Hàn cũng ngớ người theo.
Người tát Hàn Bách Hào không phải là Diệp Phàm, mà lại là Diệp Tử Long.
“Cậu... cậu cả... Diệp, tôi...”, Hàn Bách Hào lắp bắp nói, hắn ta cảm thấy vô cùng oan ức, nghĩ rằng tôi đã đứng ra nói giúp cậu, tại sao cậu lại đánh tôi... <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Không có sự cho phép của tôi, thì cho dù là một con chó nhà họ Diệp thì anh cũng không có quyền chửi, bởi anh không có cái tư cách đấy. Càng huống hồ đây cũng không phải chó, mà là một đứa con ghẻ”, Diệp Tử Long nói.
Diệp Tử Long vẫn giữ thái độ cao ngạo, nhưng hắn ta lại úp mở nước đôi.
Một mặt vừa cho thấy sự hùng mạnh, tôn quý của nhà họ Diệp, mặt khác cũng đem Diệp Phàm lôi ra nói thành chó, và đồng thời còn nói ra thân phận con ghẻ của Diệp Phàm.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngơ ngác quay ra nhìn Diệp Phàm, ai cũng không ngờ một thằng ở rể như Diệp Phàm, lại là người nhà họ Diệp, tuy là con ghẻ nhưng thân phận của anh vẫn cao quý hơn hẳn bọn họ.
Hàn Tuyết đưa tay ra nắm chặt tay Diệp Phàm, tim cô chợt nhói đau, cô đã đoán đúng, nhưng không đoán được rằng Diệp Phàm là con ghẻ nhà họ Diệp!
Trong hai năm qua, Diệp Phàm bị thương nên phải nhẫn nhục chịu đựng, chính cô cũng không hài lòng về cuộc hôn nhân của bọn họ.
Sự quan tâm của cô dành cho Diệp Phàm vô cùng ít ỏi, trong một năm đầu kết hôn, hầu như bọn họ chẳng trò chuyện gì với nhau, một tháng cô chỉ nói được vài câu với Diệp Phàm.
Còn Diệp Phàm thì luôn chăm chỉ đưa đón cô đi làm hàng ngày, hứng chịu sự nhục mạ của Lưu Tú Cầm, sự lạnh lùng của cô, cùng với những lời châm biếm mỉa mai của người nhà họ Hàn.
Có đôi khi cô cũng không hiểu vì sao Diệp Phàm lại tới nhà bọn họ ở rể, để rồi phải sống cuộc sống nhục nhã như thế.
Nếu nói là vì ham hố sắc đẹp của cô thì cũng không đúng, cô chưa bao giờ cho Diệp Phàm đụng vào, thậm chí anh còn luôn phải nằm dưới đất, ngay cả lúc tắm rửa cũng đuổi anh ra ngoài.
Nhưng Diệp Phàm cứ lẳng lặng bảo vệ cô, đến tận khi cô bắt đầu cảm thấy đau lòng thay cho Diệp Phàm, biết mình không thể rời khỏi người đàn ông này được nữa.
Được Hàn Tuyết cầm tay, cảm nhận được mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay cô, Diệp Phàm khẽ cười một tiếng, anh vươn tay vuốt mái tóc hơi rũ rượi của cô sang một bên.
"Tình tứ thật đó, đúng là khiến người ta phải hâm mộ", Diệp Tử Long bỗng mở miệng nói.
"Hai người mặn nồng như thế, sao không tìm một nơi để ở ẩn với nhau?"
"Du sơn ngoạn thủy, vui vẻ biết mấy, nếu thiếu tiền thì tao có thể cho mày một tỷ, hai tỷ... Chỉ cần mày đưa ra một con số, trong vòng mười phút, tài khoản của mày sẽ nhận được tiền", Diệp Tử Long nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm và nói.
Câu nói của hắn ta khiến người nhà họ Hàn nín thở. Cái gì gọi là nứt đố đổ vách? Đây chứ còn đâu nữa!