Mục lục
Phá Quân Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hơn nữa, vì phía bên trên đã thoả thuận, người của giới võ lâm thông thường sẽ không được phép phản kháng người thực thi pháp luật.

“Dẫn theo sư muội, chúng ta rút trước đã, vẫn còn nhiều cơ hội giết hắn”.

Người mặc đồ đen quả quyết nói, phải tạm thời rút đi.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, bọn họ hôm nay rất khó có thể giết được Diệp Phàm.

Cho dù có giết được sau này cũng sẽ phải trả giá đắt, buộc phải lên kế hoạch cụ thể kỹ càng hơn cho một vụ ám sát bất ngờ tới.

Tiếp sau đó, người mặc đồ đen liền bế cô ả dùng roi chín đoạn lên, trừng mắt nhìn Diệp Phàm: “Mạng của mày, bọn tao sớm muộn gì sẽ lấy, Thất Tinh Tông sẽ không chịu nỗi nhục này đâu!” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Vừa dứt lời, hai người nhanh chóng rời khỏi hành lang.

Người của Thất Tinh Tông đi rồi, Trần Hùng đứng đó tức tối rống lên, rõ ràng là bọn chúng dẫn họ tới.

Nếu như không phải Lương Hồng của Thất Tinh Tông bọn họ, hoặc là bọn họ từ bỏ ý định giết Diệp Phàm, thì người anh em Uông Côn của hắn cũng sẽ không bị chặt mất đầu.

Dù gì, khi đi giết người khác, mạng của mình cũng đặt luôn vào trận đấu chết chóc đó.

Vèo!

Con dao phóng ra, một cánh tay bay lên, máu tươi cứ thể chảy xuống.

Đỗ Trạch lại lần nữa bị Diệp Phàm cắt đứt cánh tay, và vẫn là cánh tay trái đã bị Diệp Phàm cắt một lần, Đỗ Trách lúc này đau đớn kêu la thảm thiết.

Đúng lúc này, một tiếng hô lớn truyền tới, chỉ thấy bảy tám cảnh sát xuất hiện ở bên hành lang, rồi chạy tới chỗ bọn họ.

“Dừng tay, tất cả dừng tay...”

Phằng phằng phằng...

Cùng với tiếng hô còn đi kèm với mấy tiếng súng, nhân viên cảnh sát thấy trên mặt đất đều là máu và còn có cả mảnh thân thể rơi xuống, có cảnh sát không quen, suýt chút liền nôn ra.

Trần Hoa đứng ở phía trước nhất, thấy vậy liền rùng mình, cố nhịn cảm giác buồn nôn lại.

Nghe thấy tiếng súng, Từ Chính đang chiến đấu cùng Hoa Vũ Dung liền lùi về sau, kế ngay đó liền đập mạnh vào người một cảnh sát.

Nguồn sức mạnh quá lớn được ông ta huy động ra, cương kình trong tay ông ta giống như luồng khí lưu, đánh cho người của phía cảnh sát ngả nghiêng.

“Rút!”

Từ Chính hô lên một tiếng, ông ta ra tay với phía cảnh sát không quá nặng, chủ yếu là nhằm chặn đứng bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK