Diệp Phàm chau mày lại, hóa ra nhiệm vụ trong Dark web, giết người trong bóng đêm.
Nếu là lệnh truy sát ở trong đó thì ngoại trừ thủ lĩnh của tổ chức cá mập đen, những người thực hiện nhiệm vụ này không ai biết được người thuê là ai.
Tuy nhiên, anh có một điều chắc chắn, người đó phải là thành viên của buổi đấu giá ngầm, đồng thời cũng là người của thành phố Cảng.
Nếu không, sao hắn lại có thể xác định chính xác vị trí của mình và cả gan ra tay chặn giết ở đường quốc lộ.
“Mày nói xem, tao nên giết mày hay là giao cho cảnh sát của Hoa Hạ?”, Diệp Phàm cười nhạt nói.
Tên mặt sẹo ngơ người ra, nếu như giao cho cảnh sát có thể sẽ còn sống, hắn ta vội vàng kêu lên: “Giao cho cảnh sát, tôi tự nguyện...”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Vù!”
Ánh sáng màu bạc xẹt qua, một tiếng cắt vào da thịt đồng thời phát ra, tên mặt sẹo che cổ họng, vẻ mặt đầy oán hận, cả người ngã quỵ xuống.
“Muốn đầu hàng? Nằm mơ đi!”
Diệp Phàm hứ một tiếng, lấy điện thoại của tên mặt sẹo ra và gọi cảnh sát, sau đó lái xe rời đi.
Một giờ sau, anh có mặt tại Tụ Phúc Lâu.
Diệp Phàm bước tới cửa, hai chân đột nhiên run lên, anh đang phân vân không biết trực tiếp đi vào hay để đám người Hàn Tuyết đi ra.
Anh lo lắng rằng bên trong ‘sao chổi đã va vào Trái Đất’, đến lúc đó anh sẽ thê thảm mất.
“Diệp Phàm, sao cậu lại đứng ở cửa vậy, mau vào đi...”, một giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ truyền đến, cô Hồng mặc một bộ sườn xám xẻ cao, bước tới cửa nhìn thấy Diệp Phàm đang đứng thẫn thờ ở đó, liền chào hỏi.
“Cô Hồng, bên trong có hay không...”, Diệp Phàm làm động tác đánh nhau, trông có chút buồn cười.
“Phì”
Cô Hồng bật cười, sải bước tới bên cạnh Diệp Phàm, đưa tay chạm vào ngực, ôn nhu nói: “Một người đàn ông mạnh mẽ như cậu mà cũng sợ vợ...”
Cô Hồng đang mặc một bộ sườn xám xẻ cao để lộ ra một đôi chân thon dài và xinh đẹp, một luồng hơi nóng phả vào mặt Diệp Phàm khi cô ấy nói.
Khuôn mặt anh đỏ bừng lên, nhanh chóng lùi lại một bước, rồi có chút ngượng ngùng nhìn người phụ nữ quyến rũ trước mặt.
“Ha ha ha...”
Cô Hồng ngây người ra, sau đó khóe miệng cong lên, nhìn người ngạo nghễ trước mặt mà cười phá lên.
“Diệp Phàm, không phải cậu vẫn còn là trai tân đấy chứ, hahaha...”, cô Hồng nhìn xuống chỗ đó của Diệp Phàm, như thể vừa phát hiện ra một thế giới mới, vừa nói vừa cười phá lên một lần nữa.
“Yêu tinh!”
Trong lòng Diệp Phàm thầm phỉ báng một câu, sắc mặt càng thêm xấu hổ, khiến anh hoảng loạn.