• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Bạch cứ vẫn luôn lẽo đẽo theo sau Vy Vy trên lớp mặt nạ của Tuấn Lãng, trong Trạch An Viên ai lấy đều đã nghe tin là Tuấn Lãng sư huynh đi cầu thân với Vy Vy người mà mới vào Trạch An Viên thuộc nhà Đông Viện.

“Tuấn Lãng sư huynh, đừng đi theo ta nữa được không?”

“Nàng đi đâu ta sẽ theo đấy.”

“Ta đi gặp Trương Bá thôi mà.”

Tiểu Bạch nhăn đôi mày lại “Đừng nói với ta là nàng thích tên yêu quái đó nhé!”

*Trương Bá thuộc rồng nhưng vẫn được coi là thú nên có thể gọi là yêu quái.

“Ta không thích huynh ấy! Ta cũng không thích huynh”

Tiểu Bạch tiến tới nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Vy Vy dù bị cô cự tuyệt tuyệt tình nhưng anh vẫn cố gắng nắm chặt lấy tay cô, nhìn thẳng vào đôi mắt chán ghét đó của cô.

“Vy Vy nàng cho ta cơ hội được không? Ta hứa ta sẽ trở thành một phu quân tốt trái tim này thế giới này chỉ xoay quanh nàng thôi, có được không…”

Thay vì cảm động với những lời nói đó thì Vy Vy chỉ cảm thấy người trước mắt từ cử chỉ cho tới lời nói tất cả đều toát lên phong thái của một người – Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch đã từng nói những điều này với cô lúc đó cô còn tưởng Du Hạo nhập hồn nhưng nay lại khác, người đứng trước mặt cô rõ ràng là gương mặt Du Hạo – Tuấn Lãng nhưng cô lại nhìn ra một dáng vẻ khác.

Rốt cuộc thế giới của cô bị sao vậy?

Mãi mới có thể cắt đuôi được cái dáng vẻ như chó con của Tuấn Lãng ( Tiểu Bạch) vừa về phòng xuất hiện ngay trong phòng cô là Diệp Hắc trên tay anh còn cầm một bó hoa hồng trắng tuyệt đẹp.

“Vy Vy nàng về rồi…” Anh đưa bó hoa cho cô “Ta có đi dạo qua Xuân viện thì thấy hoa nở khá đẹp nên ta mới định ngắt vài bông hoa về tặng nàng…”

Cô vừa cầm lấy bó hoa thì Tiểu Bạch bước vào, ánh mắt anh phóng ra những tia lửa hướng tới chỗ Diệp Hắc cùng với bó hoa hồng trắng trên tay Vy Vy.

“Sao ngươi lại tới phòng Vy Vy?”

“Cô ấy là nương tử của ta tại sao ta không thể tới?”

Bị nói cứng họng Tiểu Bạch cũng không thể nói gì khác, anh bèn hướng câu chuyện về những đóa hoa xinh đẹp đáng thương kia.

“Nếu nàng thích ta sẽ trồng cho nàng cả vườn hoa hồng trắng không cần phải nhận hoa từ người khác.” Vừa nói anh vừa khẽ liếc mắt sang Diệp Hắc ánh mắt chán ghét cộng thêm phần khinh bỉ.

“Ta…”

Vừa định mở miệng thì Linh Lung hớt hải chạy vào “Tiểu Bạch… Tiểu Bạch bị thương đang được các sư tôn cứu chữa …”

Tất cả mọi người tới phòng chữa bệnh, sư tôn thì cật lực giúp Tiểu Bạch đang nằm đó tỉnh lại.

Tiểu Bạch thật sự thì chỉ luôn dán chặt mắt vào Vy Vy, anh muốn xem dáng vẻ cô lo lắng cho anh như thế nào.

“Sư tôn, Tiểu Bạch sao rồi ạ?” Linh Lung lo lắng hỏi

“Sức khỏe không có gì đáng ngại nhưng gương mặt đã bị hủy dung rồi không thể trở lại thành dáng vẻ ban đầu.”

Sư tôn tiến tới chỗ Vy Vy “Vy Vy con ở lại đây chăm sóc cho Tiểu Bạch nhé, Linh Lung con về tiền sảnh lo ma chay cho Đường Nguyệt, tất cả mọi người vẫn về tiếp tục tu luyện không được mất cảnh giác.”

Tất cả mọi người làm theo, các sư tôn cũng đi làm việc của mình.

Tiểu Bạch tiến lại chỗ Vy Vy “Hay để ta ở đây với nàng chăm sóc cho đệ ấy…”

“Không cần đâu, huynh tới chỗ Linh Lung tỷ đi, ta lo liệu ở đây một mình được.”

“Không, ta muốn ở đây với nàng.”

Trương Bá bất thình lình ở đâu nhảy ra.

“Ta sẽ ở đây với Vy Vy!”

Vy Vy cũng không từ chối Trương Bá “Được”

Tiểu Bạch nổi cơn ghen “Sao hắn có thể ở lại mà ta lại không?” Giọng anh có phần gắt gỏng, chỉ tay vào Trương Bá.

“Huynh hét lên làm gì không thấy Tiểu Bạch đang nằm đây à?” Cô ngồi xuống chăm sóc Tiểu Bạch đang nằm rất chu đáo.

Tiểu Bạch thật sự thì chỉ còn cách ra khỏi đại sảnh nhưng ánh mắt vẫn luyến tiếc nhìn Vy Vy, có lẽ lúc này anh đang ghen tỵ với Tuấn Lãng đang nằm đó. Nếu người nằm đó là anh thì Vy Vy có chăm sóc tận tình như vậy không?

Bực tức, tức giận Tiểu Bạch ra chút giận với đám bụi cỏ ở đại sảnh, anh ngắt lá bẻ cây cố gắng giải tỏa đi sự ghen tức trong bản thân mình.

Tiếng xe kẽo kẹt đi tới.

Tiểu Bạch quay ra thì thấy Diệp Hắc “Sao ngươi lại ở đây?”

“Ta tới tìm Vy Vy.”

“Nàng ấy không muốn gặp ai đâu ngươi về đi.”

“Nàng ấy không phải không muốn gặp ai mà là không muốn gặp ngươi mới đúng.”

“Ngươi có ý gì?”

Diệp Hắc không trả lời cố đẩy chiếc xe tiến vào đại sảnh, Tiểu Bạch đứng đó nhìn vào cánh cửa đóng chặt anh tin rằng chắc chắn Diệp Hắc sẽ bị đuổi ra như anh nhưng cánh cửa đó không hề được mở ra.

Tức giận anh nắm chặt đôi bàn tay lại, rõ ràng bản thân anh yêu cô như vậy mà tại sao cô lại luôn tránh né anh, dù đã có gương mặt hoàn hảo này nhưng tại sao bây giờ anh lại chán ghét như vậy?

“…” Rốt cuộc ta phải làm gì để nàng chú ý tới ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK