• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sư thầy im lặng chốc lát “Có lẽ người ông đó của thí chủ muốn bảo vệ cho thí chủ, muốn thí chủ có thể tự thân mình đứng dậy không cần sự giúp đỡ của người khác. Có lẽ người đó biết bản thân không thể nào bảo vệ thí chủ suốt đời nên đành phải đối xử một cách tàn nhẫn nhưng lại chan chứa yêu thương một cách thầm lặng.”

Ông nói tiếp “ Còn về thiên phú… trên đời này người giỏi rất nhiều nhưng những người có thiên phú để hoàn thành việc nào đó rất ít, chỉ có những người chăm chỉ thì mới có thể thành công. Vì thế thay vì tự trách bản thân rằng mình không tài giỏi thì hay học cách khiến giá trị của bản thân được nâng lên.”

Vy Vy dường như hiểu ra ý nghĩa của việc ông muốn cô tới đây để vượt qua thử thách, nhìn ngoài trời cũng đã tạnh mưa nên cô cũng đành xin phép rời khỏi, sư thầy cũng vui vẻ gật đầu chào tạm biệt.

Đang đi về Trạch An Viên thì cô bị một kẻ túm lấy cổ áo kéo về phía sau, thì ra là trò quỷ của Trương Bá.

“Nè cô ở đâu mà khi ta quay lại chẳng tìm thấy thế hả? Có biết ta đi tìm mấy con phố rồi không?”

Vy Vy hất tay anh ra tỏ vẻ trách móc “Tìm ta? Không tiền thì cứ nói là không có tiền đi, đằng này ngươi chơi ta hơi đau đấy. May mà ta không minh nên có thể xoay chuyển được tình hình.”

Trương Bá hứng thú “Xoay chuyển thế nào thế?”

Cô vội gõ vào đầu anh nhằm trả đũa “Thế mà bảo quay lại tìm ta! Ngươi nói dối trắng trợn thật đấy!”

“Nè ta là chủ nhân của ngươi đó nhé, đừng có làm phật ý ta nếu không ngươi sẽ bị quả báo đấy!”

“Quả báo?” Vy Vy cười lạnh “Để rồi xem trong hai ta ai bị quả báo đầu tiên nhé!”

Trương Bá không muốn đồng ý nên anh bèn đi trước.

“Nè đợi ta với!”

Cũng nhờ có Trương Bá nên khi Vy Vy quay lại Trạch An Viên cũng khá dễ dàng.

Cô bước vào trong mà trong khi đó Trương Bá không muốn bước vào, anh đứng im nhìn chằm chằm cánh cửa Đông Trạch Viên.

“Sao thế?” Cô để ý quay lại hỏi anh, đối diện tấm lưng về tấm bảng Đông Trạch Viên.

“Bị nhốt ở đây đã hàng nghìn năm rồi, ta không muốn phải trở về đó. Ngươi cứ vào đi ta xuống núi chơi nếu có chuyện gì thì ta sẽ khác tự đến tìm ngươi.”

Vy Vy vội túm lấy tay anh “Thế khi ta muốn gặp anh thì phải tìm anh ở đâu?”

Anh vội đeo cho Vy Vy một chiếc vòng tay hình rồng quấn quanh.

Đang định trả lời nhưng Trương Bá biết được có người đang đi tới nên anh vội vàng bay đi, để mặc Vy Vy vẫn còn đứng đó nhìn theo bóng lưng khuất dần vào trong mây của anh.

Người bước tới chính là người có gương mặt rất giống Tiểu Đào, vừa thấy cô ấy Vy Vy đã rất ngạc nhiên nhưng cũng rất vui mừng.

Mừng vì bản thân có thể nhìn thấy Tiểu Đào khỏe mạnh, sống vui vẻ một lần nữa.

Một đồ đệ trong Đông Trạch Viên nhận ra Vy Vy “Sư tỷ chính cô ta đã giả danh người của Đông Trạch Viên chúng ta, đã lừa bọn đệ phải trả tiền giúp cô ta đó!”

Sư tỷ tên là Đàm Linh Lung – cô tiến tới hỏi thăm Vy Vy với nụ cười trên môi.

“Cô nương … Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau đúng không?”

Vy Vy gật đầu.

“Ai đã đưa cô tới Đông Trạch Viên của ta?”

“Là ta!” Tuấn Lãng không biết đi từ đâu ra cùng với Đường Nguyệt.

Vừa thấy Vy Vy Đường Nguyệt đã vội vàng tới muốn tính sổ với cô mọi chuyện nhưng bị Tuấn Lãng ngăn cản.

“Để muội cho cô ta một bài học, chính cô ta đã khiến Tiểu Bạch bị thương, chính ả chính là ả…”

Đường Nguyệt bị các sư huynh đệ kéo đi trong vô lực.

Mọi người ở lại chỉ có thể nghe được tiếng gào hét của Đường Nguyệt, chẳng mấy chốc tiếng hét đó cũng nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất.

“Sư huynh có phải huynh đã quên làm gì rồi không? Nếu để một người ngoài ở trong biện viện thì chẳng phải nên nói trước với ta một tiếng sao?” Linh Lung ôn nhu nói.

Tuấn Lãng biết mình sai nên anh cũng chỉ biết gật đầu đồng ý với những gì Linh Lung nói “Đúng đúng muội nói đúng, do bản thân ta có quá nhiều chuyện phải làm không sắp xếp chu toàn để lạc mất thần rồng cũng như không bắt được mãng xà tinh mà sư tôn phân phó, thế nên vẫn chưa nói cho muội chuyện về Triệu tiểu thư. Mong muội bỏ qua lần này.”

Nhận thấy Tuấn Lãng đã hối lỗi nên Linh Lung cũng chẳng nói gì nữa, cô liếc sang nhìn Vy Vy.

“Triệu tiểu thư đúng chứ?”

“À ta tên là Triệu Vy Vy!”

“Cô đến từ đâu?”

Vy Vy ngập ngừng “Là một nơi rất xa nơi này.”

Linh Lung cũng tỏ vẻ hiểu biết “Nếu cô nương không nói thì ta cũng không ép. Thế nhưng…” Cô quay sang nói với Tuấn Lãng “Tại sao huynh lại muốn giữ cô ấy lại?”

Tuấn Lãng nói nhỏ vào tai Linh Lung.

Nghe được những lời đó Linh Lung khá ngạc nhiên nhưng rất nhanh cô đã trấn chỉnh lại được cảm xúc.

“Huynh nói thật chứ?”

“Có rất nhiều đệ tử của Xuân Trạch Viên có thể làm chứng!”

Linh Lung gật đầu “Thôi được từ giờ Triệu tiểu thư sẽ ở Đông Trạch Viên…” Cô hỏi Vy Vy “Triệu tiểu thư có muốn ở lại Đông Trạch Viên làm tiểu đệ tử của viện không?’

Vy Vy vui vẻ gật đầu.

“Để ta đi thông báo với sư tôn về cô, cô về phòng nghỉ ngơi đi!”

“Đa tạ sư tỷ!”Vy Vy mỉm cười thật tươi với Linh Lung.

Trên gương mặt Linh Lung dù mỉm cười nhìn Vy Vy nhưng có chút thoáng buồn.

Vy Vy tất nhiên không thể quên ân nhân của mình, cô tới thăm bệnh Tiểu Bạch nhưng Tiểu Bạch không muốn gặp bất kỳ ai.

Tại sao lại vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK