Chẳng lẽ cô phải bất ngờ thì mới có thể xuyên nhanh thời gian, nhưng làm gì có chuyện gì để khiến bản thân cô quay nhanh thời gian.
Đang đi xuống lầu thì theo thói quen sẽ tránh mọi người để không va phải họ thì cô vô tình mất thăng bằng mà ngã xuống cầu thang.
Thật may mắn ánh sáng trắng đã xuất hiện, cô lại xuyên tới khoảng thời gian khác.
Lúc này khung cảnh là khu nhà C.
Cô nhớ lại ký ức.
“Khi nhóm A Minh mang đồ xong thì A Minh có gọi cho Tiểu Đào, lúc đó Tiểu Đào vẫn còn sống. Nếu có thể thay đổi kết cục của Tiểu Đào thì quá tốt.”
Lúc này nhóm A Minh mang vác máy tính tới, Vy Vy quá khứ và Nhược Hy thì đứng đợi ở ngoài.
Du Hạo bỗng bất ngờ xuất hiện từ hư vô dọa Vy Vy một phen.
Thế nhưng hắn ta chỉ mỉm cười nhìn Vy Vy quá khứ, dù hắn rất đẹp nhưng lúc này Vy Vy chỉ thấy hắn ác.
Tiếng nói đùa của nhóm A Minh vang từ bên trong ra, nụ cười Du Hạo bỗng vụt tắt.
Hắn ta lặng lẽ bước vào khu nhà C.
“Hắn ta... hắn ta muốn làm gì?”
Cô lặng lẽ đi theo sau nhưng lúc này cô không còn dám tự ý đi theo hắn như trước, sợ rằng hắn lại nhìn thấy cô nên cô đã rất cẩn thận trốn thật kỹ.
Du Hạo có thể điều khiển một thanh sắt nhỏ tiến lại gần A Minh từ phía sau.
Thanh sắt đó lùi lại từng chút giống như lấy đà khi chạy, sợ rằng A Minh gặp nguy hiểm nên khi thanh sắt đó bay nhanh tới thì Vy Vy liền cố gắng hết sức đẩy A Mình ra làm anh bị ngã vào đống đồ bỏ, còn thanh sắt thì ghim chặt vào tường.
Nhóm A Minh hết hồn mà nhìn nhau.
Thì ra vết thương của A Minh là do cô làm, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ nếu không sợ rằng thanh sắt đó đã đâm xuyên qua cổ họng của A Minh rồi.
Nhận thấy Du Hạo nheo mắt lại nhìn một lượt nên cô vội vàng trốn vào lớp học gần đó ngồi thụp xuống không dám phát ra tiếng động.
A Minh xem xét vết thương “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Nhóm A Minh cũng rời khỏi khu nhà C.
“Vy Vy là em đúng chứ? Mau ra đây đi, anh biết em đang ở đây.” Du Hạo thăm dò từng phòng.
Vy Vy lúc này chỉ biết chắp tay khẩn cầu mong Du Hạo không nhìn thấy mình.
Còn ở hiện thực, ngọn nến thứ hai thì cứ chập chờn giống như gió thổi nhưng thực chất không hề có cơn gió nào.
Nhược Hy thì đã sẵn sàng vào tư thế đẩy Vy Vy và A Minh xuống hồ.
Du Hạo mở cánh cửa lớp học ra “Vy Vy....”
Cô với hắn mắt đối mắt, cô không ngờ bản thân lại bị hắn phát hiện.
Cô thở dài đứng dậy nhìn hắn, thế nhưng đột nhiên hắn quay người ra cửa sổ nhìn Vy Vy quá khứ và A Minh đang ở chung.
Vy Vy quá khứ và A Minh đang gọi điện thoại cho Tiểu Đào.
Ánh mắt hắn trở nên vô cùng sắc lạnh, lạnh tới mức như lan tỏa vào không gian mờ mờ ảo ảo của căn phòng học trống.
Nhìn hắn ở phía sau trông hắn rất lẻ loi, rất cô độc.
Lúc này chẳng hiểu sao cô lại thấy thương hắn nhưng đâu có biết vẻ mặt hắn lúc này đang cực kỳ tức giận.
Cô định tiến tới an ủi hắn, muốn dùng lời nói khuyên nhủ hắn thì đột nhiên hắn quay người tức giận dùng tay đấm xuyên qua cô, tay hắn đấm vào tường làm tường thủng một lỗ lớn.
“Có lẽ mấy kẻ đó nên biến mất khỏi thế gian này rồi.” Hắn ta tức giận bỏ đi.
Lúc này cô mới biết thì ra hắn vẫn chưa hề nhìn thấy cô, mọi thứ chỉ là do tự tưởng tượng ra.
Khi hắn bước vào không phải nhìn thấy cô mà hắn khá thất vọng khi không thấy cô ở trong phòng, hắn tưởng rằng Vy Vy đã trốn đi từ trước.
Cô trợt nhận ra hắn ta... hình như hắn chuẩn bị hành động rồi.