Tôi cũng tạm thời quên đi làn sóng nhẹ mà An Nhiên mang đến cho tôi. Đương nhiên, An Nhiên vẫn không đến tìm tôi.
Hôm nay là thứ sáu, rất nhanh gần đến giờ tan sở, Tuệ Tử đến đây tìm tôi.
Bởi vì chúng tôi định sau khi tan sở sẽ đi đánh cầu, tôi còn nghĩ là cô ấy đến đây muốn thả bồ câu với tôi. Nhìn sắc mặt cô ấy không thể nào nói là tốt được.
Không nghĩ là cô ấy nói: “Này, hôm nay Joe cũng đi, anh ta nói sẽ dẫn theo một người bạn nữa.”
“Được nha được nha, Joe đi đúng là tốt quá, mình cũng không muốn đánh với cậu tiếp. Đánh cầu với cậu như là đang tập thể dục nhịp điệu.”
“Aizz, vậy cậu nói mình với Tina ai nhảy tốt hơn hả?” Cô ấy lại dùng cái mặt cà lơ phất phơ bò lên bàn hỏi tôi.
Tina là cô gái Ấn Độ lần trước cô ấy dẫn đi theo cùng, hai người đánh cầu chung với nhau y như đang tập thể dục nhịp điệu
Lúc này, bạn học Tiểu Mễ bên cạnh nhịn không được xen vào: “Với dáng vóc này của Tuệ Tử tỷ tỷ, ai có thể sánh được chứ.”
Những lời này rất nhanh hấp dẫn được Tuệ Tử, trực tiếp bay sang phía Tiểu Mễ đi hàn huyên tâm sự. Nữ nhân này. Thật là hết chỗ nói.
Hết giờ làm, tôi với Tuệ Tử đi đến trung tâm thể thao bên kia trước để đặt sân. Bởi vì rất gần công ty, nên chúng tôi đến đó khá nhanh.
Cứ như vậy, gần như tuần nào chúng tôi cũng đi đánh cầu, cho nên sau khi đặt sân xong liền trực tiếp đi thay đồ.
Sau khi thay xong, vừa ra tới thì thấy Joe đến, nhưng đi theo sau lưng lại là An Nhiên.
Trái tim bé nhỏ này của tôi liền không có tiền đồ đập thình thịch thình thịch.
Chị ấy đi tới, chào hỏi với tôi và Tuệ Tử. Sau đó liếc mắt nhìn tôi một cái, cái liếc mắt đó thật là ý vị thâm trường mà.
Nhiều ngày như vậy chưa gặp chị ấy, đột nhiên lại gặp được như thế này, nghe được giọng nói này, lòng tôi lại có chút ủy khuất.
Còn chưa kịp hỏi chị ấy cái gì thì đã bị Joe cắt ngang. Hắn nói: Trước hết dẫn An Nhiên đi thay đồ đi.
Có thể thấy được Tuệ Tử rất xuất sắc, lập tức kéo lấy An Nhiên đi vào phoàng thay đồ, còn vừa đi vừa trò chuyện: “Để em dẫn chị đi, em thường xuyên tới đây, ở đây chỗ nào em cũng quen thuộc…..” Blah blah, chỉ nghe cô ấy luyên thuyên miệng liên tục.
Sau đó, tôi ngồi ở dãy ghế trên hành lang chờ họ. Không mất mấy phút hai người này đã ra tới. Còn nhanh hơn cả Joe.
Thấy An Nhiên từ bên kia đi đến, trong phút chốc, tôi có cảm giác thời gian như ngừng lại.
So với một An tổng nhìn thấy lúc trước hoàn toàn khác nhau. Thanh xuân. Xinh đẹp. Hơn nữa, còn đặc biệt chói mắt.
“Đã lâu không gặp.” Chị ấy đến trước mặt tôi, nhàn nhạt nói.
Không có gọi tên tôi.
“An tổng, đã lâu không gặp. Chị cũng thích đánh cầu sao?” Tôi trả lời chị.
“Ừ. Bình thường. Thỉnh thoảng sẽ đánh.”
Tùy ý nói chuyện với nhau vài câu thì chúng tôi liền đánh cầu.
Ngay từ đầu Tuệ Tử đã đề nghị đánh cặp, nhưng cô ấy lại không muốn cùng một đội với Joe. Cô ấy ghét Joe bao sân giành cầu với cô.
Cô ấy liền dứt khoát, không do dự chọn cùng một đội với tôi, bởi vì tôi lười nhảy nhót với cô ấy. Để cho cô ấy đánh.
Trước mắt thì tôi cũng sẽ không tranh giành với cô ấy, bởi vì tầm mắt của tôi đều hướng về An Nhiên.
An Nhiên đánh cầu không tệ, hơn nữa tôi còn cảm giác được ánh mắt của chị ấy cũng chuyển động theo tôi. Thật vui vẻ.
Thể lực Tuệ Tử không tốt lắm, nhảy nhót một hồi liền chịu hết nổi. Lôi kéo Joe vào nghỉ ngơi, để tôi đánh đơn với An Nhiên một hồi. Không nghĩ tới khi tôi đơn độc đối mặt với chị ấy, tự nhiên tôi lại trở nên hồi hộp.
Còn cố ý nói với chị ấy: “An tổng, thủ hạ lưu tình nha.” Kết quả, căn bản người ta đâu có để ý đến tôi.
Đánh 20 phút, đúng là không thể phân cao thấp. Tôi thấy chị ấy đổ mồ hôi, liền đề nghị chúng tôi vào nghỉ ngơi một lát.
Chị ấy nói: “Được.”
Thanh âm thật dễ nghe.
Chúng tôi cùng nhau đi qua ghế dựa bên kia, lúc này Tuệ Tử tung ta tung tăng chạy tới, vừa khen An Nhiên đánh hay, vừa đưa tay vỗ vô vai tôi nói: “Cậu gặp được đối thủ rồi nha.”
Tôi quay đầu lại trừng mắt với cô ấy. Cô ấy cũng không để bụng, thuận tay giúp tôi vén tóc bên tai. Ngày thường cô ấy rất thích mâm mê tóc của tôi, khi không có gì làm, lúc nói chuyện phiếm thường nắm lấy tóc tôi chơi chơi, tôi cũng quen rồi.
Nhưng là, hôm đó An Nhiên đang ngồi bên cạnh tôi, tôi không biết vì sao lại cảm thấy động tác này có chút ái muội. Vì thế, tôi quay đầu nhìn An Nhiên. Quả nhiên, chị ấy đang chăm chú nhìn xem chúng tôi, hơn nữa trong ánh mắt còn hiện lên một loại tình tố không rõ.
Khi kết thúc, An Nhiên nói sẽ đưa chúng tôi về, còn nói mọi người không cần phải thay đồ, ra mồ hôi thay đồ sẽ không thoải mái.
Nghĩ cũng thật chu đáo.
Lần này tôi và Tuệ Tử ngồ ở ghế sau, Joe ngồi ghế phó lái nói chuyện với An Nhiên. Bởi vì Joe nói tiếng Nhật không tốt lắm, hắn liền lôi kéo An Nhiên nói tiếng Nhật, nói là muốn học tiếng Nhật tốt như tiếng Trung Quốc vậy.
Tôi thích nghe An Nhiên nói tiếng Nhật. Thanh âm và ngữ điệu đều đặc biệt dễ nghe. Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, chỉ là nó rất yên tĩnh, trong lòng thì sinh cảm giác ngứa ngáy.
Khi đó, vào thời khắc đó, tôi cảm thấy bản thân thật sự đã yêu chết giọng nói của chị ấy rồi.