***
Khi còn nhỏ, tôi vẫn luôn cho rằng, cái gọi là trưởng thành chính là từng bước từng bước nghiêm túc đi đến một cuộc sống chín chắn như ba mẹ và trưởng bối đã nói.
Sau khi tôi lớn lên thì mới hiểu được, đôi khi cuộc sống cũng rất vô lý.
Nhưng mà chớ nên xem thường sự vô lý này, bởi vì mỗi một ngày đều có riêng sắp xếp và tính toán của nó.
***
Lúc xả nước cho An Nhiên, tôi vẫn luôn ở trong phòng tắm không dám bước ra ngoài, ngơ ngác nhìn nước trong bồ tắm cho đến khi nó đầy.
Lấy lại tinh thần ra ngoài gọi chị thì thấy chị đã ngằm trên sofa ngủ thiếp đi, trong tay còn cầm remote TV.
Đột nhiên cảm thấy đau lòng và thương chị, thương chị khi ở trước mặt tôi lúc nào tinh thần cũng phấn chấn, gương mặt xinh đẹp động lòng người này rốt cuộc lại chất chứa bao nhiêu mỏi mệt.
Nếu trên đời này có mười phần xinh đẹp thì tôi đây nhất định sẽ chấm cho chị hai mươi phần.
Tôi cứ lăng lăng nhìn chị một lúc lâu mới nhẹ nhàng đi tới, vừa mới ngồi xuống thì chị liền tỉnh.
Không nhịn được nhẹ nhàng ôm lấy chị, ngửi lấy mùi hương mà tôi yêu thích, tâm cũng từ từ bình tĩnh theo.
***
"Xin lỗi, chị đã phải vất vả như vậy mà em còn để chị đưa tới đưa lui, còn giữ chị lại không để chị về nhà, có phải là rất mệt không?" Tôi cảm thấy xấu hổ hỏi chị.
"Bởi vì có em bên cạnh nên mới dám yên tâm thả lỏng. Xin lỗi, vừa rồi chị mới ngủ." Giọng nói ôn nhu của chị quả thực đã ấm áp hóa cả trái tim tôi.
"Em không muốn chị vất vả như vậy." Tôi đau lòng ôm chị thật chặt.
Chị vỗ lưng tôi, nói với tôi: "Phi Phi, làm việc đương nhiên sẽ phải vất vả. Chúng ta đều còn trẻ, cho nên chúng ta không thể lựa chọn một cuộc sống an nhàn mà đáng lẽ ở những năm tháng đó chúng ta phải cố gắng phấn đấu."
"Ừm. Chị nói rất đúng, sau này em sẽ cùng chị cố gắng." Mặc dù là chị không nhìn thấy nhưng tôi vẫn dùng sức gật đâu.
Chị dạy tôi rất nhiều, là người truyền cho tôi rất nhiều cảm hứng và năng lượng tích cực.
"Hơn nữa, sau này chị còn phải nuôi người bạn nhỏ của chị mà." Chị nói tiếp, tôi nghe xong trong lòng rất cảm động, vì vậy buông ra, không nói gì nhìn chị chằm chằm.
An Nhiên nhìn thấy tôi dị thường, hiếu kỳ hỏi: "Đây là làm sao?"
"An đại nhân, em bây giờ đang hết sức nghiêm túc nói với chị, chị cần phải nghe cho kỹ ah."
"Được, em nói đi. Chị đang nghe."
"Em muốn nói cho chị biết là: Thật ra, người bạn nhỏ của chị rất dễ nuôi. Dễ nuôi. Dễ nuôi. Ha ha, chị có thấy vui hay không?"
Nói xong vẫn không quên đánh úp lên người chị, cọ qua cọ lại, chọc cho chị cưòi to một trận.
"Phi Phi, em lúc nào cũng làm cho chị ngạc nhiên, làm cho chị vui vẻ, có em ở bên cạnh, bất cứ mệt mỏi nào của chị cũng nhanh chóng biến mất."
"Cái đó, khả năng của người bạn nhỏ còn rất nhiều đó, em sẽ từ từ thể hiện cho chị xem."
"Chị vô cùng vô cùng chờ mong." Chị đặc biệt nghiêm túc trả lời tôi.
Nghe chị nói xong tôi vui vẻ kéo tay chị đứng lên, nói với chị: "Tiết mục tiếp theo, mời lãnh đạo đi tắm."
An Nhiên nghe xong, nở một nụ cười đặc biệt ngọt ngào với tôi rồi đứng dậy theo tôi vào phòng tắm.
***
Khi chị vừa đóng cửa phòng tắm cũng là lúc tôi bắt đầu thấy không yên.
Tìm đồ ngủ cho chị đặt trước cửa phòng tắm, sau đó nhanh chóng thay ga giường và chăn mới.
Sau khi lăn lộn thì ngốc ngốc ngồi trên sofa đợi chị.
Đang lúc tôi cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng được nữa thì An Nhiên xuất hiện, mang theo một mùi hương, chị giống như một tinh linh vô tình rơi xuống phàm trần rồi trôi dạt đến trước mặt tôi.
Tóc chưa lau khô vẫn còn nhỏ giọt được chị tùy ý cuốn ở trên đầu, gợi cảm đến mức tôi chỉ nhìn thoáng qua thì tim cũng đã đập nhanh bất thường, không thể thở nổi nữa rồi.
"Ngốc nghếch, sao lại ngây người?" Tôi nghĩ thầm, chị đẹp đến mức này em có thể không ngốc sao?! Nhưng chỉ là nghĩ thôi không dám nói ra.
"Cái kia, em giúp chị thổi tóc ha!" Nói xong vội vàng chạy đi lấy máy sấy.
"Chị tự thổi được, em nhanh đi tắm đi, đã trễ lắm rồi." Nói xong đoạt lấy máy say trong tay tôi tự nhiên thổi tóc.
Đã bị chị làm cho toàn thân phát nhiệt, tim đập hối hã nên tôi cũng muốn tạm thời thoát phải thân, vì vậy nhanh như gió vọt vào phòng tắm.
Còn cố ý điều chỉnh nhiệt độ của nước thấp xuống một chút, tìm cách để cơ thể hạ nhiệt, đến khi nước có thể xối xuống, một khắc đó tôi bất đắc dĩ nở nụ cười mà còn cười ra tiếng.
Bởi vì, tôi dĩ nhiên lại quên mất cởi đồ cũng quên luôn mang đồ ngủ vào, đồ ngủ đáng yêu của tôi giờ phút này có lẽ đang nằm trên giường hả hê khi thấy người gặp họa!
***
Cứ như vậy bối rối tắm xong, nghĩ thầm, An Nhiên nhất định sẽ giống như lần trước ở khách sạn, lặng lẽ mang đồ của tôi đến để ở trước cửa phòng tắm.
Nhưng, lúc này chị không có, mở cửa ra, măt của tôi trợn tròn.
Đang nghĩ ngợi phải làm sao mở miệng gọi chị, đột nhiên một độ đồ ngủ và mỹ nhân cùng xuất hiện trước mặt tôi, tôi đây càng thấy hoảng sợ nhanh chóng đưa hai tay cố gắng dùng sức che lấy mình, kết quả trái lại rước lấy một trận cười điên cuồng của An Nhiên.
"Ha ha ha, đừng che nữa, chị thấy hết rồi, vóc người rất khá đó." Nói xong thì ném đồ ngủ cho tôi rồi xoay người bay đi mất.
Để lại một mình tôi với xấu hổ và xấu hổ.
Vì vậy, mặc đồ xong tôi ở trong phòng tắm đấu tranh rất lâu mới bước ra ngoài, mới vừa đi vào phòng liền nghe được giọng An Nhiên: "Em mặc đồ lâu đến tận một thế kỷ."
"Ah... Có hả? Làm gì mà lâu như vậy." Tôi còn cố gắng biện bạch cho mình, mắt lại không dám nhìn chị, may là chị cũng không tiếp tục quấn lấy cái đề tài này.
"Đến đây ngồi đi chị thổi tóc cho em." Trong giọng nói không phải mệnh lệnh cũng không phải trưng cầu, vì vậy tôi liền ngoan ngoãn đến ngồi.
Thì ra, có người thổi tóc cho là một việc hưởng thụ đến như thế, từ đó trở đi tôi liền yêu cái cảm giác này.
Chỉ là tương lai không xa, cũng có người yêu thích cảm giác này, đồng thời cho tới bây giờ vẫn còn yêu.
***
Cứ như vậy dọn dẹp chuẩn bị xong thì phát hiện cũng đã sắp một giờ sáng, nghĩ đến sáng mai An Nhiên còn phải về nhà thay đồ liền gọi chị nhanh chóng đi ngủ.
Lúc này thì nghe thấy chị hỏi tôi: "Có phải em ngủ cũng muốn ngủ ở bên ngoài hay không?"
"Cái đó, ừm, đúng vậy... Em có thể ngủ bên ngoài không?" Tôi cũng không ngờ là chị lại tỉ mỉ đến như vậy.
"Đương nhiên có thể, đây là giường của em mà." An Nhiên khoái trá vừa chui vào trong chăn vừa kéo chăn ra để cho tôi nằm vào.
Khi dịch đến gần sát cơ thể chị, lúc đó lòng tôi bỗng nóng lên, không khắc chế được nhẹ nhàng xoa mặt chị, nói với chị: "Thân ái, sau này đây là giường của chị, nơi này cũng là nhà của chị."
"Chị phải dán lên nhãn hiệu của chị." Chị nghịch ngợm nói, thì ra chị cũng có một mặt đáng yêu như vậy làm lòng tôi lại rung động.
"Nhất định phải dán, thuận tiện cũng dán luôn nhãn hiệu của chị lên em."
"Em lớn như vậy lại còn dài lại như vậy, chị phải dán chỗ nào mới được?"
"Hmm... Vậy chị dán ở chỗ người khác dễ nhìn ra nhất đi?!" Tôi ngây thơ mà nghiêm túc kiến nghị với chị.
"Chị không muốn."
"Không muốn à... Vậy thì dán ở chỗ người khác không dễ nhìn ra nhất?"
"Cũng không muốn."
"Vậy rốt cuộc chị muốn dán ở chỗ nào chứ?"
Lần này chị không trả lời tôi, mà là từ từ đến gần tôi, không chút nào phòng bị, đôi môi ấm áp ngọt ngào cứ như vậy dán lên đôi môi tôi.
Vì vậy, loại rung động ứng phó không kịp này làm tôi quên mất ngôn ngữ, quên mất suy nghĩ, quên hết thảy mọi thứ xung quanh, hai mắt nhắm nghiền, cam tâm tình nguyện ném mình vào, không cách nào kháng cự cũng không thể tự giải thoát khỏi thế giới ngọt ngào.
***
Hóa ra, trên đời này, việc duy nhất khiến người ta không thể kìm lòng mà nhắm mắt đó chính là, cùng người bạn yêu hôn nhau.
________________________