Bởi vì tôi làm trò bốc đồng mà ngược lại An Nhiên trong lòng trở nên sáng suốt hơn nhiều. Tuy chị rất vui nhưng vẫn lo lắng.
Vui vẻ là, chị cảm nhận được tôi đối với chị ấy không giống bình thường, thế nhưng cũng không dám khẳng định cái không bình thường đó là gì.
Xem như chị biết đó là gì đi nữa thì chị cũng không dám tùy tiện đuổi theo tôi hỏi. Bởi vì chính chị cũng không chắc bản thân có thể đối mặt được.
Cho nên khoảng thời gian tiếp theo chúng tôi không gặp lại nhau.
Chị vẫn chịu đựng không liên hệ với tôi và cũng muốn xem thử tôi có chủ động tìm chị hay không. Kết quả là, tôi thật sự không dám chủ động liên hệ chị.
Đoạn thời gian đó tôi trải qua cũng không tốt, trong lòng có một cảm giác đặc biệt mất mác.
Tuy tự nhận là bản thân che giấu tốt nhưng thường thường vẫn không nhịn được mà phát tiết tính khí.
Hôm nay là ngày đánh cầu với Tuệ Tử. Trên đường đi, rốt cuộc cô ấy cũng không nhịn được hỏi tôi gần đây thế nào. Có phải bị áp lực công việc hay không.
Gì gì đây?
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết nhất định là bọn Tiễu Mễ hai người này chạy đi "tố khổ" với Tuệ Tử rồi.
Thật ra khi tâm tình tôi không tốt không phải tôi sẽ đi nổi giận với Tiễu Mễ và Hạ Mộc, nhưng mà tôi lại tương đối yên lặng không để ý đến hai người họ.
Thời gian dài làm việc với nhau như vậy, hai người đó rất hiểu tôi.
Đương nhiên, tôi thật không cách nào chia sẻ buồn khổ này của tôi với Tuệ Tử, với Mia cũng không thể.
Lâu như vậy không gặp An Nhiên, càng ngày càng cảm thấy một tình cảm không rõ ràng đối với chị đang lan tràn khắp trong tôi.
Ngày đó đi đánh cầu Joe cũng có đi, ba người thì không cách nào đánh đôi.
Tôi liền thuận miệng nói với Joe: "Lần sau cậu gọi An tổng đi cùng đi! Chúng ta có thể đánh đôi rồi." Ngẫm lại thì e là tôi cố ý.
"Tôi có gọi cô ấy hai lần, cô ấy nói bận quá nên không cách nào qua đây. Lần sau tôi nói là cậu gọi cô ấy tới a!" Joe đặc biệt nghiêm túc trả lời tôi.
"Nói nhảm nhiều quá, Phi Phi kêu anh lần sau thì lần sau trực tiếp mang người tới!" Tuệ Tử quả là một nữ nhân thiếu kiên nhẫn.
Thế nhưng, lần tiếp theo đánh cầu tôi như ý nguyện gặp được An Nhiên.
Trong nháy mắt đó nhìn thấy chị, tôi cảm giác cả ngày hôm nay thật khác biệt.
Chỉ là thời gian qua lâu như vậy mới được nhìn thấy chị, tôi có chút khẩn trương, thật không dám chủ động nói chuyện với chị.
Cũng may An Nhiên vẫn giống như trước, cái gì cũng chưa xảy ra ở chung với chúng tôi.
Ngày đó, khi đánh cầu tất cả mọi người đều rất hòa hợp, nhẹ nhàng chỉ là đánh cầu.
Sau khi kết thúc, An Nhiên vẫn như thường, trước tiên đưa Tuệ Tử và Joe về nhà.
Vẫn như cũ, nhẹ giọng nói với tôi: "Lên phía trước ngồi đi!"
Khi tôi đi lên ngồi quay đầu nhìn thoáng qua An Nhiên, sau đó tôi cười cười nhìn chị
Nhanh chóng phát hiện lúc tôi cười chị cũng đang nhìn tôi, tự nhiên thấy hơi xấu nên liền cúi đầu.
Mấy giấy tiếp theo không ngờ tới, tôi cảm giác An Nhiên đưa tay đến, nhẹ nhàng đem lọn tóc rối bên tai tôi vén lên.
Đầu ngón tay của chị hơi lạnh, tôi khẩn trương run lên. Tôi vô thức muốn nắm lấy tay chị, nhưng tay vừa giơ lên thì đã dừng giữa không trung.
An Nhiên nhất định đã phát hiện ra tôi thấy xấu hổ. Vì vậy, chị chậm rãi ôn nhu bắt lấy tay tôi.
Một loại ấm áp không tưởng từ bàn tay tôi lan tràn khắp cơ thể. Trong lòng tôi dâng lên từng đợt tê dai.
Tôi không né tránh, chỉ là không biết phải làm sao mà cứ vậy chăm chăm nhìn tay chị đang nắm lấy tay tôi.
Ngón tay thon dài, móng tay không sơn màu, nhìn qua sạch sẽ đến động lòng người.
Thế nhưng, không lâu hơn chị đã buông tay tôi ra. Nhẹ nói: "Chúng ta đi thôi."
"Được. An tổng." Nói xong liền thắt chặt dây an toan.
Sau này chị vẫn oán giận nói với tôi: "Vất vả lắm hai người mới được một lần mập mờ ái muội, em vẫn không quên gọi chị một tiếng An tổng."
Đúng là mất hứng thật.
Hôm nay về nhà tôi, đoạn đường này cũng không có gì khác so với trước đây nhưng tôi lại cảm thấy nó trở nên ngắn hơn.
Bởi vì... một đường đi An Nhiên đều nói chuyện với tôi. Hỏi tôi tình hình gần đây và tâm sự về công việc của chị.
Thậm chí còn hẹn thời gian cùng nhau ra ngoài chơi.
Sau khi về đến nhà, An Nhiên không có nhắn tin cho tôi hay mà là trực tiếp gọi điện qua đây cho tôi.
Không nhớ rõ cụ thể là lúc đó trò chuyện về cái gì, chỉ là sau này An Nhiên nói bởi vì cuộc điện thoại này mà mất ngủ cả đêm, ngủ không được ngon giấc.
Mặt khác là chị suy nghĩ hết cả một buổi tối. Còn không cẩn thận suy nghĩ sau này muốn ở chung với tôi thế nào.
Đơn giản, cứ như vậy mà thuận theo tự nhiên là được rồi.
Từ ngày đó trở đi, tôi và An Nhiên từ từ liên lạc với nhau nhiều hơn. Nhưng cũng không thường xuyên gặp mặt.
Mỗi sáng chị nhắn chào buổi sáng với tôi.
Trước khi ngủ tôi chúc chị ngủ ngon. Bởi vì mỗi ngày chị đều ngủ rất trễ.
Về sau chị biết dạ dày tôi không khỏe, còn ăn sáng không đúng giờ. Bình thường sáng sớm sẽ căn dặn tôi ăn điểm tâm thật tốt. Cũng sẽ nhắc nhở tôi mỗi ngày không được uống quá nhiều cà phê.
(Nhưng mà. Bây giờ tôi. Mỗi ngày uống cà phê. Đều phải xin phép. Phải xin phép.)
Cuộc sống như thế tôi nghĩ là bản thân tôi rất yêu thích và hưởng thụ nó.
Trong cuộc sống lúc đó, bất chợt mỗi ngày có thêm một người để vướng bận, đồng thời người đó cũng vướng bận về bạn.
Là hoàn mỹ đến mức không thể nào xem thường.
Đoạn thời gian đó trôi qua với An Nhiên rất vui vẻ.
Chị cảm thấy tôi không hề chống cự chị, cũng không cố gắng né tránh chị, đây đối với chị đã là hạnh phúc.
Lần trước tôi từ trong nhà chạy đi mất, từ giây phút đó An Nhiên đã quyết định. Cho nên một lần nữa chị từ chối người tốt đẹp kia đang theo đuổi chị.
Chị cảm thấy coi như tôi không chấp nhận tình cảm của chị, chị cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác nào như thế đối với một ai khác.
Chị nghĩ sau này đối với tôi như người tỷ tỷ cũng tốt, ít nhất chúng tôi còn có thể gặp mặt nhau.
Thế nhưng, tiếp theo chúng tôi ở bên nhau càng ngày càng mập mờ tựa như châm thêm cho chị một ngòi nổ.
Đoạn thời gian đó, chị đã sớm hiểu rõ lòng mình, chị cũng tin rằng tôi cũng giống như chị.
Vì vậy liền đi đến lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau và một kết quả không ngờ được.