Ngày đó hẹn xong, sau khi tan sở tôi và Tuệ Tử đến nhà hàng trước.
Mới vừa ngồi xuống, An Nhiên đã đến. Lâu rồi mới nhìn thấy chị, khi đó tựa như tôi sắp nhận không ra chị.
Cảm giác chị càng thành thục và xinh đẹp hơn so với trước. Tóc dài rủ xuống, lộ ra chiếc cổ thon dài. Nhịp tim tôi đập liên hồi.
Chị đi tới, vẫy tay với tôi, vô cùng tự nhiên nói: “Đã lâu không gặp.”
Sau đó vỗ vỗ vai Tuệ Tử rồi ngồi xuống cạnh cô ấy, Tuệ Tử cũng ôm lấy cánh tay An Nhiên cùng chị tâm sự.
Tôi vừa thấy trong lòng liền thầm mắng nữ nhân đắc ý Tuệ Tử này.
Tôi ngồi ở đối diện, cúi đầu không nhìn đến hai người, ngồi trông đợi Joe nhanh nhanh đến.
Nhưng là đợi mãi Joe không thấy đâu, hai người càng nói càng hăng say, không có ý muốn nhìn đến tôi.
Trong lòng tôi tức giận liền ngồi chơi điện thoại. Đột nhiên có bàn tay đưa đến quơ quơ trước mặt tôi.
Tôi lập tức thanh tỉnh, bởi vì tôi nghe thấy được mùi hương quen thuộc kia. Đúng, là An Nhiên.
Chị nhìn tôi nói: “Muốn uống gì?”
“Nước soda!” Tôi nói.
“Cho tôi một ly rượu đỏ.” An Nhiên nhẹ giọng nói với phục vụ.
Tôi nhìn chị một cái, chị lập tức biết rõ tôi muốn hỏi chị điều gì, nói: “Hôm nay tôi không lái xe đến, tôi muốn uống rượu.”
Trong lòng tôi đột nhiên có chút thất vọng. Chị không lái xe, cho nên, chị sẽ không đưa tôi về.
Bởi vì tôi mãi để ý đến điều này, suốt cả buổi ăn cũng không thấy vui. Joe bởi vì bất ngờ phải tăng ca cho nên đến khi chúng tôi ăn xong vẫn chưa tới.
Ăn xong khi tôi chuẩn bị đi tính tiền, An Nhiên lại muốn giành trả, may là bị Tuệ Tử kéo lại.
Nữ nhân này đúng là rất thích mời khách. Đến bây giờ vẫn vậy, Tuệ Tử và Joe đều thích chị ở điểm này.
Tuệ Tử muốn đến công ty Joe tìm cậu ta, cho nên cô ấy phải đi trước.
Sau đó An Nhiên nói: “Tôi không lái xe nên không đưa em về. Một mình em ngồi xe chú ý an toàn.” Vẫn là không quên căn dặn tôi.
“Yên tâm. An tổng, vậy chị thì sao?”
“Tôi ở không xa lắm, tự tôi đón taxi về.” Không biết tại sao ngày hôm nay, hầu hết thời gian chị đều không nhìn tôi khi nói chuyện.
“Vậy em đón cho với chị.” Trong lòng tôi rất muốn ở cùng chị nhiều hơn một chút.
Hình như chị do dự nhưng vẫn đồng ý.
Taxi ở Nhật Bản thông thường đều đỗ ở gần ga tàu điện ngầm, đi theo chị đến đó, thật ra cũng không xa.
Ngày đó đứng đón xe cũng không có nhiều người, rất nhanh thì đến chị.
“Tôi đi trước. Em cũng mau trở về đi.” Nói xong thì lên xe, vẫn là không nhìn lấy tôi.
Nhìn thấy chiếc xe láy đi, trong nháy mắt lòng tôi vừa đau đớn vừa chua xót. Tựa như một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác bị chị bỏ rơi.
Tôi bị ý nghĩ làm cho sợ hãi phải lấy điện thoại ra gọi cho An Nhiên. Vang lên rất lâu chị cũng không nghe máy, vẫn gọi, vẫn không nghe.
Đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó lo lắng. Vì vậy tôi gửi đến một tin nhắn cho chị: “Nhanh nghe máy.”
Kết quả chị trả lời, hỏi: “Chuyện gì?”
Tôi lại gọi điện thoại đến cho chị, chị lại không nghe máy. Vừa vội vừa ức, tôi nhanh chóng phóng lên một chiếc taxi.
Nói với tài xế trước tiên đi đâu cũng được. Đoán chừng lúc đó tài xế gia gia nhất định cho là tôi có bệnh.
Ngồi ở trong xe, tôi vẫn không ngừng gọi điện cho chị, không nhớ là gọi đến lần thứ mấy, rốt cuộc chị cũng chịu nghe.
“Chuyện gì? Gọi nhiều như vậy làm gì?” Giọng nói ấy đặc biệt bình tĩnh mang theo chút lạnh lùng nói với tôi.
“Chị không nghe máy nên em thấy lo lắng! Chị nói cho em biết địa chỉ nhà chị, bây giờ em qua đó tìm chị.” Tôi gấp gáp truy vấn.
“Em đừng tới. Tôi không muốn gặp em.” Đây là lần đầu tiên An Nhiên nói với tôi một lời ác tâm như thế.
“Tại sao? Em muốn gặp chị!”
“Tại sao em muốn gặp tôi?” Chị truy vấn lại tôi.
“Em, em, em chính là muốn gặp chị. Mau nói cho em biết địa chỉ, đừng nói nhảm.”
Tôi đặc biệt nóng vội, ngữ khí cũng không tốt. Tôi sợ là nếu như không nói địa chỉ ra, tài xế gia gia liền quăng tôi xuống xe.
“Nếu như em lợi hại thì tự mình tìm đến.” Thật đúng là ngoan cố.
“Được thôi. Chị chờ đó. Em sẽ tìm được chị!” Nói xong tôi liền cúp máy.
Vọng động mạnh miệng như thế phải làm sao bây giờ. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm đến Joe. Thật ra Joe cũng không biết, cậu ta phải đi hỏi người bạn khác mới biết được, chưa kịp giải thích cho cậu ta thì đã đến nhà An Nhiên.
Đích thật là đường không xa, xe chạy đến nơi tôi cũng không cảm giác được mình đã từng đến đây hai lần. Là một tiểu khu rất tốt, không phải loại nhà theo kiểu Nhật, mà là một tòa cao tầng tương đối hiện đại.
Tôi xuống xe gọi điện cho An Nhiên, rất nhanh chị nghe máy. Thế nhưng lại không nói gì.
“Này. Là em. Em chắc là đã tìm được nhà chị. Chị đang ở đâu?” Tôi cẩn thận hỏi.
“Tôi đang ở nhà.” Cảm giác được khi chị nói lại khẽ thở dài một hơi.
“Vậy chị có thể xuống đây không?” Tôi giả vờ vô cùng ủy khuất nói.
Chờ rất lâu chị cũng không nói gì, cũng không hề tắt máy.
Vì vậy tôi thử gọi lại một tiếng: “An tổng, chị còn nghe không?”
Đợi một lát sau mới nghe thấy chị nói: “Em chờ một chút, bây giờ tôi đang xuống.”
Một lát sau chị xuống tới, vẫn chưa thay quần áo, chắc cũng vừa lên không lâu.
“Em chạy tới đây rốt cuộc là có chuyện gì?." Chị đi đến cạnh tôi, không chút biểu tình nói.
“Em, em vốn là muốn tiễn chị về nhà. Còn có, em muốn, em muốn có thể tìm đến nhà chị, nhớ kỹ nơi chị ở.” Tôi nói năng có hơi lộn xộn.
“Vậy bây giờ em đã biết. Có thể nhớ chưa?” Cảm thấy trong giọng nói của chị có gì đó không đúng.
“Có thể có thể có thể, có thể nhớ rồi.” Sợ đến mức tôi liên tục gật đầu.
Nói xong chị không nói gì nữa, cứ như vậy đứng khoanh tay nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhìn không ra trong mắt chị có ý gì khác.
Nhưng tôi nhìn ra đó không phải là thứ gì vui sướng.
Bị chị nhìn như thế, tôi không dám nói lời nào cũng không dám động đậy. Đột nhiên tôi thấy hốc mắt của chị đỏ lên, nước mắt do kiềm nén cứ đảo quanh ở vành mắt.
Tôi như bị hỏng mất, nước mắt tôi liền lộp độp mà rơi xuống.
Chị nhìn thấy tôi như vậy, nước mắt của chị cũng không kiềm lại được, giống như đoạn tuyến hạt châu, cứ thế liều mạng rơi xuống.
Vì vậy, hai người chúng tôi như hai kẻ si ngốc, mặt đối mặt nhìn nhau rơi nước mắt.
Một lát sau, tôi không biết lấy dũng khí từ đâu ra, xông thẳng đến ôm lấy chị.
Tôi cảm giác toàn thân chị run lên một cái, chị vẫn chưa thể ôm lại tôi, thế nhưng tôi cảm giác được nước mắt chị cứ chảy xuống.
Tôi không biết phải nói gì, vẫn ôm chị thật chặc, chị không tránh đi, đột nhiên ở bên tai tôi hung hăng nói: “Từ Mạt Phi, em nói cho tôi biết, là ai cho em cái quyền dằn vặt tôi như thế!”
Nói xong chị đẩy tôi ra, xoay người chạy trở về.