Chưa bao giờ tôi nghĩ đến cảm giác khi hôn một cô gái lại có thể mê muội như thể chẳng muốn dừng lại, đêm đó, lần đầu tiên hôn An Nhiên ở khách sạn, nghĩ rằng do bản thân đang say rượu nên mới cảm thấy trời đất như xoay chuyển, không ngờ đến, giờ phút này nó lại rõ ràng tái hiện.
Tôi hưởng thụ ngọt ngào mà đôi môi An Nhiên mang đến, cảm nhận giây phút nhịp tim mình đang đập điên cuồng, đồng thời cũng nghe thấy nhịp tim đang đập của An Nhiên, vì vậy không kìm được liền đưa tay xoa ngực chị, một xúc cảm mềm mại quấn lấy làm tôi cả kinh giật bắn mình.
An Nhiên thấy tôi như vậy liền nở nụ cười, âu yến vuốt mặt tôi nói: “Sao đến xấu hổ mà cũng đáng yêu như vậy.”
“Em, em, em sợ em mạo phạm đến chị.” Chị nói xong tôi hơi ngại ngùng.
“Phi Phi, em ấm áp và sạch sẽ như vậy chị cũng không biết phải bảo vệ em thế nào, nên phải làm sao?” An Nhiên động lòng nói.
“Đừng sợ, để em bảo vệ chị.” Nghe chị nói như vậy, không biết dũng khí lấy đâu ra.
“Phi Phi, cảm ơn em đã xuất hiện, thành toàn chị.”
“An Nhiên, cảm ơn chị đã xuất hiện, cứu rỗi em.”
***
Nghĩ đến, ở một nơi biển người mênh mông, hoàn cảnh xa lạ lại có thể để người với người gặp nhau, quen biết nhau, yêu nhau, gần nhau, là may mắn đến nhường nào.
Thật sự là: Quân sinh ta cũng sinh, quân lão ta bạn lão.*
***
Căn dặn An Nhiên trên đường lái xe về phải cẩn thận rồi để chị trở về.
Một mình về nhà, tâm tình rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại, vùi ở salon ôm điện thoại, ngơ ngác chờ An Nhiên báo tin đã về nhà, chỉ có nửa tiếng đồng hồ, lại dài dằng dặc như nửa thế kỉ.
Rốt cuộc,
“Chị về nhà an toàn.” An Nhiên gửi tin nhắn đến.
Nhìn thấy tin nhắn của An Nhiên liền không hề nghĩ ngợi gọi đến, vang lên một tiếng chị liền nhận:
“Sao lại gọi đến?” Giọng nói ôn nhu của chị vẫn mãi mãi dịu dàng đánh động trái tim tôi.
“Em nhớ chị.” Tôi làm nũng nói với chị.
“Bây giờ chị quay lại.” An Nhiên đặc biệt nghiêm túc nói.
“Chị đừng, chị đừng quay lại, em không sao, ngày mai chúng ta còn gặp nhau mà.” Tôi nhanh chóng ngăn cản chị, nếu không… theo tính cách của An Nhiên, chị chắc chắn sẽ quay lại đây.
Thật ra, An Nhiên vẫn luôn như vậy, mặc cho tôi đang ở đâu hay đang là lúc nào, có bất kì yêu cầu gì, phản ứng đầu tiên của chị là làm thế nào để nhanh chóng thỏa mãn tôi, thay vì dỗ dành tôi rồi thôi.
Cho nên, cuối cùng tôi mới nói, tôi là thời thời khắc khắc đều nhớ chị, coi như là chị đang ở cạnh tôi, ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ nói cho chị biết: Em đang nhớ chị.
***
Đêm nay tôi ngủ vô cùng ngon, cho dù An Nhiên không ở bên cạnh, nhưng giờ chúng tôi đã xác định quan hệ, điều này khiến cho tôi rất an tâm.
Sáng sớm vừa mở mắt liền gửi tin nhắn đến cho An Nhiên: “An tổng đại nhân, chào buổi sáng, nên thức dậy đi làm rồi.”
“Ah. Chào buổi sáng.” Không nghĩ là lại trả lời nhanh như vậy.
“Nhớ phải ăn sáng ah.” Tôi dặn dò chị.
“Không có bữa sáng.” Đơn giản trực tiếp như vậy không là chị thì còn ai.
“Trên đường đi làm thuận tiện đi mua một chút đi! Sau này em làm bữa sáng cho chị ăn ha.”
“Rất tốt. Bữa sáng chị muốn ăn trứng gà.”
“Tuân mệnh.”
Thấy chưa, dáng vẻ nữ vương này căn bản là bẩm sinh đã có.
***
Chuẩn bị xong tôi cũng sớm đi đến công ty, mang theo quà cho Tiểu Mễ và Hạ Mộc, đương nhiên cũng không thể thiếu đi phần của Tuệ Tử.
Lúc ăn trưa, khi đưa cho Tuệ Tử, không hề ngoài dự liệu sẽ bị cô ấy “Thẩm vấn”.
“Từ Mạt Phi, cậu bây giờ đúng là tài giỏi. Cậu lén lúc hẹn anh đẹp trai nào đi chơi? Lại còn đi đến một chỗ xa như vậy?”
“Cậu quản mình với người nào hẹn nhau, vậy còn quà cậu có muốn hay không? Không muốn thì mình đưa cho người khác.” Mỗi lần nói chuyện với Tuệ Tử tôi thật không có đủ kiên nhẫn.
“Quà mình muốn, cậu, mình cũng quản.”
“Cậu không thấy phiền à? Mau ăn cho xong đi.”
“Aiz, cậu thật là đi hẹn hò sao? Vậy cậu thật sự không nghĩ đến M? Anh ta còn đang chờ cậu đấy.” Nghe Tuệ Tử nói tôi lại càng thấy lo sợ.
“Chắc chắn là cậu lại đi nói lung tung trước mặt M, mình đã nói là mình không thích M, không thích.” Tôi có hơi nóng nảy.
“Cậu xem cậu, vừa mới nói đã tức giận. Bây giờ cậu không thích anh ta, cũng khó nói sau này không chừng lại thích, cậu cũng phải cho người ta một cơ hội chứ, anh ta rất thích cậu.” Tuệ Tử khó có lần nghiêm túc nói.
Tôi thật sự rất hiểu sự quan tâm của Tuệ Tử đối với tôi, nhưng đối mặt với sự bát quái chất vấn tới cùng và bản tính kiên cường này của cô ấy tôi như sắp phát điên lên rồi.
"Tuệ Tử, mình nói cho cậu một lần cuối: Mình thật sự không thích M, bây giờ không thích, sau này cũng không. Bởi vì, trong lòng mình đã có người mình thích, mình chỉ thích mỗi người đó, cậu nghe có hiểu không?” Tôi vô cùng lớn tiếng nói với Tuệ Tử, kết quả dọa sợ cô ấy.
“Phi Phi, cậu không sao chứ? Cốt truyện này thay đổi cũng quá nhanh rồi! Mình thật không theo kịp tiết tấu của cậu!”
“Được rồi, mình không sao, cậu ăn nhanh đi. Bây giờ bát tự vẫn chưa có chuyển biến gì đâu, sau này có kết quả sẽ nói cho cậu biết.”
Thật sự tôi không nghĩ sẽ tùy tiện đi nói ra chuyện tôi và An Nhiên bên nhau cho Tuệ Tử biết nhằm chặn miệng cô ấy, dù sao Tuệ Tử mặc cho có thông tuệ tới cỡ nào thì tôi cũng không dám chắc cô ấy sẽ vui vẻ tiếp nhận tình cảm của chúng tôi, coi như tôi không thể nào bảo vệ được An Nhiên, nhưng tôi đây cũng không thể để bất kỳ một ai làm tổn thương chị, cho nên tôi lựa chọn tạm thời gạt Tuệ Tử.
***
Vẫn luôn trông ngóng đến việc buổi tối gặp An Nhiên, cho nên luôn cảm thấy ngày này trôi qua đặc biệt đặc biệt chậm.
Thời thời khắc khắc đều nghĩ xem chị đang làm gì, nghĩ đến dáng vẻ ôn nhu lúc chị nói chuyện hay dáng vẻ chị lúc chăm chỉ làm việc, tôi nghĩ nhất định là tôi đã trúng độc, mà độc này ngoại trừ chị ra thì không hay có thể giải được.
Rốt cuộc cũng đã đến giờ tan làm, An Nhiên gọi điện đến.
“Còn bận không? Chị bây giờ có thể qua công ty đón em được chưa?” Chỉ vừa nghe thấy giọn nói của chị là tôi đã kích động muốn bay lên.
“Được rồi, được rồi, em đã làm xong hết, tan ca là có thể đi.”
“Ừm, được, vậy em đợi chị.” Không nửa câu dài dòng, nói xong liền cúp máy.
***
Lúc tôi gặp An Nhiên, lại bị cách ăn mặc xinh đẹp của chị mê hoặc, ngơ ngác nhìn chị.
Tóc thả dài tùy ý vừa vặn che đi gò má xinh đẹp, trên người là một bộ trang phục văn phòng nhưng không làm chị mất đi khí tràng cường đại.
An Nhiên thấy tôi phát ngốc, nhẹ hỏi tôi: “Bây giờ đi được chưa? Hay là chờ em phát ngốc thêm một lát nữa?”
Nghe thấy chị hỏi, tôi lập tức hồi phục lại tinh thần, xấu hổ cười rồi nói: “Bây giờ, bây giờ, bây giờ đi được rồi.” Nói xong thì thắt dây an toàn không dám nhìn chị nữa. Cũng không biết là tại sao, muốn gặp chị như thế nhưng tới lúc gặp rồi lại xấu hổ không dám nói nhiều với chị.
An Nhiên mang tôi đến môt nhà hàng tương đối yên tĩnh, đây cũng có thể để cho chúng tôi hảo hảo trò chuyện, ăn một buổi tối.
Buổi tối bình thường chị đều ăn rất ít, hôm đó cũng như vậy, tôi thì càng ăn ít hơn, chỉ cần nhìn chị ăn thì cũng đủ no rồi.
Thì ra trên đời này thực sự sẽ có một người như vậy, nhất cử nhất động của người nọ, nhất tần nhất tiếu của người nọ, không giờ nào khắc nào lại không làm động lòng người.
Sau khi ăn xong thời gian vẫn còn sớm, An Nhiên hỏi là tôi có muốn tìm chỗ ngồi một chút hay không, tôi đương nhiên không muốn sớm như vậy đã phải xa chị cho nên nhanh chóng gật đầu.
Cứ như vậy đi thẳng đến ngồi lên xe, tôi cũng không hỏi chị là sẽ dẫn tôi đi đâu, bởi vì tôi tin chị vẫn sẽ sắp xếp tốt mọi thứ giống như trước.
Nhưng, khi tôi và chị đến nơi, tôi nhìn ra cửa sổ xe đột nhiên liền ngây ngẩn cả người, qua một lúc lâu liền bừng tỉnh.
Thì ra nơi này, là nhà của An Nhiên.
________________________
*《君生我亦生,君老我伴老》
《Quân sinh ta cũng sinh, quân lão ta bạn lão》
Tui chỉ nói tạm ý nghĩa câu này thôi =>> quân sinh ra thì ta cũng sinh ra, khi quân già đi thì ta là bạn già cùng quân.
君: Quân => về danh là chỉ người con trai, vua hay là chồng.
________________________