***
Tôi không biết, đôi khi ngẫu nhiên tùy hứng tròn cuộc sống của riêng mình rốt cuộc là đúng hay sai?!
Bởi vì, nếu bạn quá đỗi vô tư thì cuộc sống sinh hoạt hoặc sẽ rất phức tạp hoặc sẽ vô cùng giản đơn.
Tôi từng cho rằng bản thân có được An Nhiên là một chuyện rất phức tạp và phải rất may mắn, nhưng cuối cùng, khi tôi không còn cảm thấy tự ti về chuyện này nữa thì lại cảm thấy thật ra mình cũng có chút soái khí đó chứ.
Cho nên, vào giây phút tôi lấy hết can đảm yêu cầu An Nhiên ở lại thì trong lòng đang không ngừng cào cấu.
***
Đây là lần đầu An Nhiên đến nhà tôi, tôi khắc chế sự kích động nhưng thật ra phần nhiều lại là sự hồi hộp.
Mỗi lần đơn độc đối mặt với chị, tôi luôn không biết phải làm sao, luôn có cái ý nghĩ không muốn rời xa chị rồi lại không hề che đậy mà nói ra khát vọng của tôi đối với chị, vì thế cho nên, tôi ở trước mặt chị luôn có dáng vẻ khá chật vật.
Tuy nhiên, khiến cho tôi thấy vui mừng là, vào những lúc đó An Nhiên không hề vạch trần sự xấu hổ và bất lực của tôi, mãi mãi là một tư thái nhìn thấu nhưng không nói ra, có lẽ đó cũng là thứ vũ khí bí mật khiến cho người ta thoải mái khi sống cùng.
***
Căn hộ tôi thuê là loại hiện đại một phòng một sảnh, tuy nói không thể so với nhà của An Nhiên nhưng để có được một căn hộ như thế ở một nơi như Tokyo này, thật sự là phải vạn phần cảm tạ ông chủ của tôi đã cho tôi một nguồn thu nhập tốt.
Sau khi An Nhiên đi vào thì cũng không tỉ mỉ quan sát căn hộ của tôi mà là đi thẳng đến sofa, hỏi tôi trước rồi mới ngồi xuống.
Theo tôi thì, đây cũng là một phép lịch sự!
Vì che đậy cho sự khẩn trương của mình, nhanh chóng đi đến tủ lạnh lấy soda, sau khi mở ra thì đặc biệt chờ mong đưa cho chị.
Bởi vì, mỗi lần tôi đưa đồ cho chị thì chị luôn nở nụ cười ngọt ngào với tôi trước rồi nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn sau đó mới đưa tay nhận lấy.
Thế nhưng, tôi lại yêu thích cái tiểu ôn nhu khả ái này của chị.
Không thể khắc chế, ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng ôm chị, chị không nói gì, cứ vậy từ từ dựa vào người tôi.
Lặng lẽ như vậy qua một lúc lâu, An Nhiên lên tiếng hỏi tôi: “Em định cứ vậy ôm chị ngồi ở đây hết cả đêm sao?”
“Ah… cái đó, chị thật sự đồng ý ở lại à?” Tôi không thay đổi tư thế, cẩn thận hỏi chị.
“Chúng ta không phải đã ở đây.” Chị không thoát khỏi lòng tôi.
“An Nhiên, chị tốt như vậy, em cảm thấy mình thật may mắn, em sợ là dùng hết vận khí tốt của cả đời em cũng không thể đón nhận hết tình yêu của chị, giờ phút này em cảm thấy rất hạnh phút, chị có hạnh phúc giống em không?”
“Phi Phi, chị hạnh phúc, là em đã cho chị cảm giác vô cùng hạnh phúc, là loại hạnh phúc mà bản thân không thể nào khắc chế.”
Nghe chị nói như vậy, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, liền đi truy vấn chị: “Thật sao? Thật sao? Chị nói thật sao?”
“Đương nhiên rổi, sao đây? Em còn chưa tin chị?”
“Em rất tin chị nha, chỉ là, nếu như, nếu như, cái kia…”
“Nói!”
“Ah... Em muốn nói là, nếu như chị có thể hôn em một cái thì em đây sẽ càng tin hơn…”
“Quỷ tinh nghịch, có phải nếu như không hôn thì tối nay sẽ không cho ở lại.” An Nhiên cư nhiên cũng tùy ý muốn đùa cợt với tôi.
“Hmm... Cái này hả, em phải suy nghĩ kỹ một chút mới được.” Nói xong cũng chăm chú nhìn chị làm ra dáng vẻ suy tư.
Chỉ là, tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì An Nhiên đã chầm chậm tiến đến, đôi môi ngọt ngào cứ vậy mang theo vài tia xâm chiếm tiến sát vào môi tôi.
Vì vậy, nhịp đập bách chuyển thiên hồi tràn ngập trái tim tôi, chiếm lấy toàn bộ đại não thậm chí là từng tế bào của tôi.
Không biết được có phải tôi đã nghiện chị rồi không, càng hôn chị càng không thể nào bỏ được, cho đến khi cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn mới từ từ buông ra.
Chị nhìn tôi không nói gì, tôi cũng nhìn chị, gương mặt xinh đẹp mê người khiến cho tôi không chút suy nghĩ lại nhào đến ôm chị.
Cứ như vậy ôm chị thật lâu, An Nhiên thấy tôi không có ý định từ bỏ liền nhè nhẹ vỗ tôi, hỏi: “Sao vậy?”
“Em nhớ chị.”
“Chị đang ở đây mà.”
“En cũng nhớ chị.”
“Từ nay về sau mỗi khi em nhớ chị, chị đều sẽ ở cạnh em.”
“Hôm nay chị đừng đi.”
“Chị không đi, ở lại với em.”
“Được được, thật là vui, ha ha. Nhưng mà đồ ngày mai chị đi làm thì thế nào? Quần áo của em chắc chị đều không mặc được…”
“Không sao, sáng sớm mai chị về thay là được rồi.”
“Ah, em xin lỗi... Em không muốn để chị gặp phiền phức.”
“Không sao ha, chị đâu sợ trễ.”
“Đúng rồi, chị là bà chủ mà, do chị quyết định.”
“Vậy em còn ở đó lo lắng cái gì.”
“Đúng vậy, em không lo lắng, đồ ngủ thì chị có thể mặc của em, em giặc xong rồi, thơm thơm.” Xác nhận chị thật sự sẽ ở lại, hưng phấn thấy rõ, còn nói năng lộn xộn.
“Ừm, được.” Thái độ đạm nhiên của An Nhiên làm tôi thấy khẩn trương.
“Cái kia, chị muốn ngâm mình không? Hay chỉ là tắm thôi?” Xét thấy ngươi Nhật thường có thói quen ngâm mình khi tắm nên tôi hỏi thử chị.
“Như vậy có tiện không?” Chị đặc biệt nhẹ giọng hỏi.
“Tiện mà, chị chờ em, em đi xả nước cho chị, chị xem TV một lát đi!”
“Cảm ơn.”
Vì vậy, tôi lướt như gió đi vào phòng tắm.
***
Thầm nghĩ, khi một đoạn quan hệ thân mật bắt đầu, có lẽ là đi từ những sinh hoạt bình thường hằng ngày như thế.