Đến khách sạn. Tất cả mọi người đều mệt lả người rồi. Nhanh chóng lên kế hoạch về phòng nghỉ trước, trễ trễ một chút thì đến bờ biển rồi sau đó đi ăn.
Sau khi bạn học Tuệ Tử sắp xếp tổ hợp, tôi và An Nhiên ở cùng một phòng, đương nhiên là ý muốn mà tôi cầu còn không được.
Thế nhưng An Nhiên không hề biểu hiện ra hỉ nộ ái ố gì.
Bởi vì đã nhịn một đường không uống cà phê, sau khi trở về phòng, trước tiên tôi đi ra ngoài tìm cửa hàng tiện lợi mua vài lon, chia ra cho bọn họ.
Về đến phòng nhìn thấy An Nhiên đang dọn dẹp đồ liền đưa cho chị một lon.
Chị buồn bã nói với tôi: “Cảm ơn.”
Tôi không để ý, mở lon cà phê ra ừng ực uống liền mấy ngụm.
Lúc này An Nhiên nhìn thấy, vội vàng nói với tôi: “Đó là nước lạnh, em uống từ từ thôi.”
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Lúc này toàn bộ chất lỏng màu đen chảy hết vào dạ dày của tôi, lão nhân gia đáng ghét này đã hung hăng trừng phạt tôi.
Bởi vì tôi hiểu rõ nhất dạ dày của mình, cho nên lúc nào cũng mang theo thuốc bên người.
Uống thuốc xong, An Nhiên lại để cho tôi uống thêm rất nhiều nước ấm.
Lúc tôi nằm ở trên giường, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của chị. Nhưng là, chỉ chốc lát tôi lại ngủ mất.
Khi tôi tỉnh dậy, dạ dày đã hết đau. Nhìn thấy trời vẫn chưa tối, hẳn là chưa phải quá trễ.
Từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy An Nhiên đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ đọc sách. Từ xa nhìn chị tựa như một thiên sứ.
Thậm chí tôi còn chưa gọi chị thì chị đã phát hiện tôi tỉnh dậy. Để sách xuống đi đến bên này.
Chị ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Đỡ hơn chút nào không? Có còn đau nữa không?”
“Ổn rồi. Em ngủ lâu không vậy? Mọi người đi đâu rồi?” Tôi đợi không kịp muốn ra ngoài chơi.
“Tuệ Tử và mọi người đều đang ở dưới hồ bơi, nói khi nào em thức thì nói em xuống đó.”
“A! Chuyên chọn những thứ em không chơi. Hừ.” Tôi làm ra bộ dạng mất hứng.
“Ha ha. Em muốn đi thì chị có thể dạy em bơi.” An Nhiên vừa nói là dạy tôi, ngay lập tức tôi hưng phấn như mới vừa hít phải thuố/c lắc.
“Còn không nhanh đi.” Tính tình nóng nảy lại lên.
Chúng tôi thay đồ rồi cùng nhau xuống lầu. Vừa đi xuống thì thấy Tuệ Tử và M đang bơi.
Tina hình như cũng không rành lắm, cô ấy và Joe đang nghỉ ngơi phía trên.
Lúc Tuệ Từ thấy chúng tôi đi qua lập tức nháy mắt với M. Nữ đắc ý này. Trong lòng tôi thầm rủa cô ấy.
M lập tức vẫy vẫy tay gọi tôi xuống bơi. Tôi nói với anh ta là tôi không biết bơi, muốn để cho An Nhiên dạy tôi.
Tuệ Tử lại tiếp tục đắc ý nói: “Để cho M dạy cậu đi, anh ấy bơi rất giỏi.” M cũng một mực hùng hồn tự đề cử mình.
Đương lúc tôi không biết bản thân nên đi theo con đường nào. An Nhiên lại nói: “Để M dạy cho em đi! Em không biết bơi, có con trai sẽ an toàn hơn.”
“Vậy còn chị?” Tôi sợ sợ hỏi lại chị.
“Chị cũng xuống bơi.” Nói xong liền xuống nước.
Bất đắc dĩ tôi không thể làm gì khác là xuống nước theo, tùy ý cho M và Tuệ Tử ở trong nước thao túng tôi.
Chỉ là dạy hơn nữa ngày, tôi vẫn không thể nổi lên được. Thật ra căn bản là tôi không có tâm tình để học.
Tôi luôn nhìn theo vị trí của An Nhiên. Nhìn chị bơi một lát liền đi lên nói chuyện với Joe.
Tôi nhìn chị mấy lần thì phát hiện ra chị không hề nhìn lấy tôi.
Trong lòng tôi thật sự là không vui. Cho nên tôi cố ý tỏ ra thân thiết hơn với M.
Sau đó tôi nghĩ vất vả lắm mới có người dạy, vẫn nên cố gắng học bằng được a! Miễn cho cả ngày bị Tuệ Tử cười nhạo mà lại không thèm dạy tôi.
Từ từ cũng có chút ít cảm giác, khó chịu trong lòng cũng qua đi. Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên tìm kiếm An Nhiên thì phát hiện trên ghế không còn thân ảnh của chị, chỉ còn một mình Joe ngồi ở đó.
Không thấy được An Nhiên, đột nhiên tôi cũng không còn tâm tình gì. Nói với M là tôi mệt rồi, nói xong liền đi lên.
Đi đến hỏi Joe là An Nhiên đâu rồi. Joe nói chị thấy hơi khó chịu nên về phòng trước, có lẽ là mệt mỏi.
Sự thật chứng mình, chị không thoải mái, là lòng của chị thấy không thoải mái.
Sau khi nghe thấy Joe nói xong, thật ra trong lòng tôi cũng loáng thoáng đoán được vì sao An Nhiên thấy khó chịu phải trở về trước.
Khi đó tâm tình tôi nửa vui nửa buồn.
Thời gian dài cứ bên cạnh An Nhiên như thế, nhất cử nhất động của chị đều khiến tâm tình của tôi biến hóa, những tự tôi laik xem nhẹ chúng.
Tôi vui mừng nhưng đồng thời trong lòng lại vô cùng sợ hãi
Khi càng hiểu rõ tình cảm của bản thân đối với chị là gì thì tôi càng không dám đối mặt với nó. Càng muốn trốn tránh thì cảm thấy bản thân càng lún càng sâu.
Cho nên, sau khi từ hồ bơi đi lên tôi không lập tức về phòng tìm An Nhiên.
Lát sau, Tuệ Tử bơi mệt rồi cũng thấy đói bụng. Mọi người nói lên thay quần áo rồi sau đó đi ăn.
Trên đường trở về phòng, tôi cố ý đi cùng với M, ôn hòa cùng anh ta trò chuyện.
Mặc dù, căn bản An Nhiên không thấy được, tôi vẫn ra vẻ thân thiết với M.
Đúng vậy, đó là tôi muốn để cho bản thân tôi xem.
Về tới phòng, nhìn thấy An Nhiên vẫn ngồi bên cửa sổ đọc sách. Nghĩ thầm: Nữ nhân này cũng thật yên tĩnh, thích đọc sách như thế.
(Sau này, lâu chủ cũng rất thích đọc sách. Hiện tại bình thường cũng yên lặng ngồi đọc sách cùng với An tổng.)
Giả vờ đang rất vui vẻ, tôi chạy đến nói cho chị biết lát nữa mọi người sẽ tập hợp đi ăn. Còn cố ý kể cho chị nghe chuyện M dạy tôi bơi.
Chị khép sách lại ngẩng đầu mỉm cười nghe tôi vô tâm vô phế thao thao bất tuyệt. Thế nhưng từ đáy mắt đó tôi có thể dễ dàng nhìn thấy sự bi thương.
Đợi tôi kể xong, chị chậm rãi nói: “Em không bị thương là tốt rồi. Nhanh tắm rửa lại đi sau đó thay đồ đi ăn.”
Nữ nhân đáng ghét này, rõ ràng trong lòng đang khổ sở lại còn có thể vân đạm phong kinh lo lắng cho an toàn của tôi.
Trong lòng tôi có khổ sở nhưng cũng hơi tức giận. Cũng không biết từ lúc nào lại biến thành một đứa điên cuồng hỗn đãn như thế.
Vì vậy, không có phản ứng gì với chị mà bỏ đi tắm.
Bữa cơm chúng tôi lựa chọn ăn ở nhà hàng của khách sạn. Bởi vì buổi chiều mọi người bơi đều rất mệt. Hơn nữa cũng muốn buông thả vài ly.
Toàn bộ bữa ăn biểu hiện của tôi hưng phấn dị thường, càng tỏ ra nhiệt tình với M hơn, đương nhiên cũng cố ý tỏ ra lãnh đạm với An Nhiên.
An Nhiên không phải quá yên lặng, vẫn cùng chúng tôi cười cười nói nói bình thường. Thế nhưng thật ra tôi thấy chị uống rất nhiều rượu.
Sau khi ăn xong tôi đòi đi đến bờ biển, kết quả nhất hô bá ứng, M còn phụ họa giúp tôi nói muốn đi muốn đi.
An Nhiên cũng không từ chối. Tôi biết dựa vào tu dưỡng của chị, chắc chắn chị sẽ không làm mọi người mất vui.
Chị vẫn bao dung cho thói cố tình gây sự của tôi như vậy.
Thật ra ban đêm biển chả có gì để nhìn, chỉ là một màu đen kịt, thậm chí có còn chút đáng sợ.
Chỉ là trong lòng tôi đang sợ sệt, không biết phải làm thế nào mới giải tỏa hết. Tôi không muốn trở về phòng sớm, cùng An Nhiên ở chung một phòng, bởi vì phải nhìn thấy bộ dáng ẩn nhẫn chịu đựng của chị lòng tôi đau đến không chịu nổi.
Nhưng khi ở bờ biển, tôi nhìn thấy chị một mình đứng ở phía xa lại rất muốn chạy đến ôm lấy chị. Nói cho chị biết tôi rất quan tâm chị.
Thế nhưng, khi đó tôi không đủ cam đảm. Tôi không biết phải đối mặt thế nào khi biết mình lại sản sinh ra loại tình cảm say đắm này với một cô gái.
Tôi cảm thấy đó là sai trái, đó là không bình thường, cho nên, tôi không thể khống chế được bản thân.
Trời cũng đã khuya, chúng tôi quyết định trở nên về khách sạn.
Nghĩ đến bóng dáng thê lương vừa rồi của An Nhiên, tôi lại không đành lòng, đợi chị cùng nhau quay về.
Kết quả: Một đường không hề nói gì.
Về đến phòng, cảm giác bầu không khí cũng rất buồn. Tôi nói với chị: “Em không muốn tắm, chị đi tắm trước đi a!”
Chị nói một tiếng: “Được.”
Tôi không để ý tới chị nữa, thay đồ xong liền chui vào trong chăn. Tuy có uống rượu nhưng một chút buồn ngủ cũng không có. Ngơ ngác nhìn trần nhà cho đến khi An Nhiên tắm xong đi ra, tôi vẫn không nhúc nhích mà cứ nằm đờ ra như thế.
An Nhiên thấy tôi khác thường, do dự một hồi vẫn là đi đến bên giường của tôi.
Chị nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng quay sang chằm chằm nhìn chi.
Sau đó chị nói: “Em thích cậu M đó sao?”
Đầu óc tôi nóng lên, liền rả lời lại: “Cảm thấy anh ta cũng không tệ.”
Nhìn thấy ánh mắt An Nhiên lóe lên một vài thứ không thể nói rõ, chị nói: “Vậy thì tốt.”
Nói xong, chị xoay người trở về phòng tắm, lát sau bên trong truyền ra âm thanh của máy sấy.
Ở đây, để lại mình tôi không biết phải nói lời gì và một tâm tình trống rỗng.