Đúng vậy. Tôi chính xác là một đứa mù đường không hơn không kém, hơn nữa cũng là một nữ nhân ngốc không biết xem điều hướng.
Đây là câu mắng mỏ mà Mia vô số lần mắng tôi, lúc này đây rốt cuộc tôi cũng cảm nhận được phân lượng của câu mắng này rồi.
Làm sao đây? Tin trời tin đất không bằng tin mình. Tôi cũng không tin tôi không thể nhìn điều hướng để đi. Vì vậy tôi quyết định thử xem rồi biết.
Mở ra điều hướng, nhập tên nhà ga, bắt đầu. Quả nhiên, cảm thấy nó khá mơ hồ.
Cứ nhìn theo mũi tên trên đó, đổi tới đổi lui cũng không đổi ra một hướng rõ ràng nào, lúc đó thật sự rất muốn trên người mộc thêm một đôi cánh để bay lên trời cho rồi.
Cảm thấy, có lẽ từ trên cao nhìn đường chắc là sẽ dễ dàng hơn á!
Thế nhưng, tôi nghĩ ra một biên pháp khác. Đó là, tôi đi tìm người hỏi đường.
Bởi vì nơi ở của An Nhiên không phải nơi vắng vẻ, cho nên rất dễ để tìm được nhà ga.
Chỉ là đã tôi sớm đã bỏ lỡ chuyến tàu cuối cùng, may mắn là gần đó có đầy ắp taxi đang đợi khách.
Nhìn thấy chúng, tôi nở nụ cười.
Thật ra, An Nhiên không có nhẫn tâm như vậy. Miệng thì kêu tôi trở về nhưng làm sao chị có thể yên tâm để tôi ra về một mình như thế chứ.
Khi tôi ngồi ngơ ngẫn ở dưới lầu nhà chị, chị quay xuống. Chị vẫn núp trong một góc ở phía sau dõi theo tôi.
Chị nói: Chị nhìn thấy tôi đờ ra ở đó, chị cũng đau lòng theo tôi. Nhìn thấy tôi ngồi ở đó rơi nước mắt, chị cũng rơi nước mắt theo tôi.
Thế nhưng, khi thấy tôi bị điều hướng làm cho xoay mồng mồng tại chỗ, chị lại bật cười. Nhưng chị không đuổi theo tôi.
Chị đang suy nghĩ, đồ nữ nhân ngốc, không xe taxi cũng không biết gọi điện kêu xe sao?!
Sau đó, nhìn thấy tôi an toàn đến nhà ga ngồi vào taxi, chị mới yên tâm trở về.
Nghe An Nhiên nói đến những điều này, trong lòng tôi ấm áp không thôi.
Chị chính là một cô gái ấp áp như thế, luôn âm thầm vì tôi làm đủ chuyện.
Những ngày kế tiếp, tôi ép buộc bản thân phải tính táo, không tiếp tục liên lạc An Nhiên. Đương nhiên chị cũng không liên hệ tôi.
Tôi cảm thấy bản thân càng ngày càng hiểu rõ tâm của mình hơn, cũng ngày càng kiên định và quyết tâm muốn cùng An Nhiên bên nhau.
Tôi đành đưa ra một kế sách xấu nhất, coi như đến cuối cùng vẫn không thành công thì tôi cũng hy vọng chính mình phải cố gắng để có một kết quả.
Vì vậy, tôi muốn tìm An Nhiên để chính thức bày tỏ một lần.
Bởi vì lần trước chị bị cự tuyệt cho nên tôi không dám gọi điện cho chị mà gửi tin nhắn đến.
"Hôm nay sau khi tan sở có rảnh không?" Tôi không dám gọi thẳng tên của chị.
"Xin lỗi. Đêm nay tôi có hẹn." Rất nhanh trả lời tôi.
"Kết thúc rồi có trễ không? Nếu như không quá muộn thì em đến tìm chị được không vậy?" Tôi tiếp tục.
"Sẽ rất trễ." Quả quyết trả lời.
"Vậy là chị phải uống rượu rồi!? Có cần em đến đón chị không?" Tôi bắt đầu được voi đòi tiên.
"Không cần. Cảm ơn." Nữ nhân này chẳng lẽ đánh chữ cũng phải thu phí số lượng từ sao!
Rõ ràng cự tuyệt như thế làm cho tôi rất bức bối khó chịu. Một giây cũng không ngồi yên liền trực tiếp chạy đến nhà An Nhiên.
Bởi vì không rõ là căn hộ của chị nằm ở tầng nào, đang đứng ở trước cửa tòa nhà lắc lư đợi chị.
Không nghĩ tới đó là, chị cư nhiên trở về rất sớm, hơn nữa chỉ có một mình. Nhìn thấy tôi, không có bất kỳ cảm xúc gì mà đi đến trước mặt tôi.
"Tại sao em đến đây?" Vẫn là một giọng nói không mang theo chút sắc thái tình cảm nào.
"Em, em nhớ chị nên mới đến." Tôi hơi xấu hổ trả lời chị.
"Tôi có cái gì tốt để nhớ." Một câu nói chặn họng tôi, nói cũng không phải mà không nói cũng không phải.
Trong lòng chất chứa hàng loạt ủy khuất, nước mắt suýt chút nữa lại rớt xuống. Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm nhìn chị, chị cố ý xoay đi chỗ khác không nhìn tôi.
Một lát sau thấy tôi không nói chuyện, chị lại hỏi tôi: "Còn chuyện gì nữa không?"
Tôi nén giận nói: "Không còn nữa."
"Vậy tôi đây lên trước." Chị lãnh đạm nói.
"Em đây cũng đi về." Tôi cũng lãnh đạm nói.
"Được." Chị nói xong liền đi lên lầu.
Quay người lại, nước mắt của tôi liền lộp đôp rơi.
Ngày tiếp theo khi tan sở, tôi không liên hệ với chị liền đi thẳng đến trước tòa nhà đợi.
Thậm chí tôi chẳng biết là hôm nay chị về sớm hay về trễ, hoặc là có thể không trở về nhà. Kết quả, đúng là tôi chờ không thấy chị.
Ngày thứ ba, tôi đến nhà chị. Lần này tôi có gửi tin nhắn đến, nói rằng tôi rất muốn gặp chị.
Chị chưa trả lời tôi, thế nhưng tôi vẫn đến nhà chờ chị, hôm nay chị không về muộn.
Từng bước, từng bước đi về phía tôi, tôi cảm thấy toàn bộ không khí xung quanh lạnh lẽo như băng.
"Tại sao em lại đến đây nữa?"
"Em muốn gặp chị." Tôi lớn tiếng nói với chị..
"Muốn gặp tôi liền mỗi buổi tối đều chạy đến. Em có từng hỏi thử là tôi có muốn gặp em hay không!" Chị cũng rất lớn tiếng.
Đột nhiên tôi cảm thấy An Nhiên của trước kia đã hoàn toàn biến mất. Tôi bị chị dọa sợ, nước mắt không tiền đồ rớt xuống.
Chị thấy tôi khóc lúc này mới đến gần tôi hơn. Thở dài một hơi nói với tôi: "Cũng đã trễ rồi, chị gọi taxi cho em."
Trong lòng tôi thực sự đã khổ sở tới cực điểm, tôi chằm chằm nhìn chị hung hăng nói: "Không cần. Tôi nhớ đường."