Do chỗ hẹn hôm nay coi như gần khách sạn của Ảnh tỷ, cho nên tôi không lái xe mà chuẩn bị dẫn Ảnh tỷ đi tàu điện ngầm.
Thật ra, ở Tokyo giao thông công cộng rất phổ biến và thuận tiện, hơn nữa một phần cũng là vì hạn chế cho những đứa ngốc mù đường như tôi bị lạc đường.
Đến được chỗ hẹn tôi liền gọi cho Tuệ Tử, cô ấy nói là mới ra khỏi ga tàu điện ngầm, lập tức sẽ đến ngay, nói chúng tôi cứ vào trước.
Tôi dẫn Ảnh tỷ vào quán, tìm một nơi tương đối rộng và yên tĩnh ngồi xuống.
Không lâu sau, Tuệ Tử và Joe cùng đi vào, tuy nhiên lại không nhìn thấy bạn của hai người họ, xem ra là sẽ đến đây một mình.
Giới thiệu về nhau một lát, sau đó Joe nói cô bạn này của anh bị kẹt xe cho nên sẽ đến trễ một chút rồi thay cô ấy nói tiếng xin lỗi với chúng tôi.
Joe và Tuệ Tử đặc biệt đều là người rất dễ làm quen với người lạ, cho nên có hai người họ, tôi cảm thấy rất yên tâm.
Cà phê tôi gọi vẫn chưa có, nhân vật chính chúng tôi đang đợi đã xuất hiện.
Bởi vì tôi và Ảnh tỷ đều quay lưng về phía cửa, cho nên khi Joe đứng lên vẫy vẫy tay, tôi liền ngửi thấy một hương thơm dễ ngửi thoang thoảng bay qua.
Vừa quay đầu nhìn lại, một tỷ tỷ xinh đẹp cao gầy a!
Thật sự, bất kể là soái ca hay mỹ nữ, chỉ cần đẹp, thì cho dù là bất cứ ai cũng muốn nhìn nhiều hơn một lần.
Cho nên, khi bắt đầu chào hỏi nhau, tôi cũng quyến luyến mà nhìn chị ấy.
Chị là người vô cùng lễ nghĩa, nhưng cũng không cứng nhắc chào hỏi mọi người. Nhưng không biết vì sao khi ánh mắt của chị nhìn đến tôi, tự nhiên tôi lại cảm thấy hình như chị có chút bất ngờ, ngay sau đó lập tức khôi phục lại bình thường rồi cùng tôi bắt tay chào hỏi.
Lúc này, Joe mới chính thức giới thiệu chúng tôi với An Nhiên. Dùng vốn tiếng Trung cũng không đến mới kém cỏi của anh ta.
Chẳng qua là tôi thật không ngờ đến, An Nhiên không chỉ là một cô gái xinh đẹp mà còn là một lão bản của nhà xuất bản.
Sau khi Tuệ Tử nghe xong lập tức trở nên phấn khích, không ngừng, An tổng này, An tổng ơi. Tôi thật không biết cô ấy kích động vì cái gì.
Sau khi tôi gọi món ăn, An Nhiên bắt đầu bàn bạc với Ảnh tỷ về công việc.
Vốn bản thân không quen tiếp xúc với người lạ, cho nên tôi không chen vào cuộc nói chuyện giữa hai người.
Vì vậy, tôi liền thầm lặng phân chia thức ăn trên bàn cho mọi người.
Mỗi lần tôi đặt thức ăn vào đĩa của An Nhiên, chị ấy đều dừng lại nói cảm ơn với tôi rồi sau đó tiếp tục cuộc trò chuyện.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ, cô gái này dáng dấp đẹp, giọng nói cũng rất dễ nghe.
Sau này, có lần tôi nói với chị: Có lẽ lần đầu tiên gặp mặt, chị nói với em rất nhiều tiếng "Cảm ơn", về sau lời nói đó như từ từ đi vào lòng em.
Chị ấy cũng nói cho tôi biết: Lần đầu tiên gặp em chị đã rất bất ngờ, về sau, hình ảnh đó lại từ từ đi vào lòng chị.