***
Đôi khi tôi nghĩ: Người mà từ nhỏ đã ấm áp, có phải là do không cẩn thận nên nuốt phải mặt trời vào bụng hay không.
Nếu không, tại sao chỉ thuận miệng có mấy chữ thôi lại có thể hòn toàn làm tan chảy được một người.
Nhìn thấy ba chữ kia của An Nhiên, tự dưng tôi lại cười.
Nghĩ thầm: Sao buồn vui của con lại có thể tương thông với nhau như thế?
***
Cũng có vài cảm xúc không được rõ cho lắm, lúc đó khi ngồi đợi chị, tôi không hiểu được tâm tình của mình lúc đó ra sao.
Thật ra là, có bao nhiêu chờ mong thì lại có bấy nhiêu lo sợ.
Cái loại mà muốn gặp rồi lại sợ gặp luôn làm cho lòng người thấy khó chịu và ngứa ngáy.
Cho đến khi nhận được điện thoại của chị, cả người tôi như đang lơ lửng trong hoang mang, loạn xạ dọn dẹp đồ rồi chạy thẳng ra khỏi văn phòng, thậm chí còn quên mất chào luôn bọn Tiểu Mễ.
Đi ngang qua khu vực làm việc của Tuệ Tử, càng không chút do dự lướt như bay.
Kết quả vừa vọt vào thang máy, ma xui quỷ khiến thế nào lại đụng ngay Tuệ Tử đang ở đó.
Cho nên phải làm bộ như không có gì đi cùng thang máy với Tuệ Tử, một bên thì lời tới lời đi với cô ấy, một bên lại đang thầm tính toán xem lát nữa phải làm cách nào để thuận lợi không đi theo cô ấy đến nhà ga.
Nhưng không nghĩ tới đó là, cửa thang máy vừa mở ra, một mùi hương quen thuộc ập đến, là chị, là An Nhiên.
Đang đứng cách thang máy không xa, rất xinh đẹp.
Còn đang thắc mắc là tại sao chị lại biết tôi đi thang máy nào xuống thì Tuệ Tử phiền nhân kia lại bắt đầu bla bla mở miệng: "Ai gu, không phải An tổng đây sao, chắc là lại tới đây đón người rồi."
"Tuệ Tử, chào em, tôi tới đây để đón Phi Phi." Tôi còn chưa kịp nổi bão quét Tuệ Tử thì đã nghe An Nhiên rất tự nhiên tiếp lời cô ấy.
"Ai gu, Phi Phi này quả thực là hạnh phúc chết đi được." Tuệ Tử phiền nhân lại tiếp tục phàn nàn.
“Tuệ Tử, em muốn đi ăn tối với chúng tôi không?" An Nhuên vậy mà muốn mời cái bòng đèn phiền nhân này, tôi làm sao cam tâm được.
“An tổng An tổng, Tuệ Tử cậu ấy không ăn tối. Đúng không? Tuệ Tử." Nói xong lia lịa nháy mắt ra hiệu cho Tuệ Tử.
Không nghĩ tới cô ấy là cố ý muốn khiêu khích tôi, nói: "An tổng mời mình nên mình rất muốn đi ăn."
Gia hỏa phiền nhân này, thật muốn một chân đá phăng cô ấy về nhà, nhưng An Nhiên đang ở đây, tôi không tiện nổi bão, biết rõ là cô ấy đang chọc tức tôi, vẫn cố gắng nhịn không được phát hỏa, nghẹn lấy bụng tức mà liếc cô ấy.
Kết quả chưa được bao lâu cô ấy liền cười, tiếp theo lại nói: "Cảm ơn An tổng đã ngõ lời, em không đi đâu, em sợ Phi Phi bóp nát bóng đèn em đây." Vừa nói vừa khoe khoang mà cười.
An Nhiên cũng cười, nói: “Cảm ơn em, Tuệ Tử. Hôm nào tôi mời em và Joe cùng nhau ăn một bữa cơm." Tuệ Tử phiền nhân vừa nghe thấy cái này, không nhiều lời liền lập tức đồng ý
***
Mặc kệ thế nào, tạm thời cắt đứt được Tuệ Tử là tôi đã đặc biệt mừng rồi.
Vì thế, tôi tung tăng đi theo An Nhiên đến bãi đỗ xe.
Vừa ngồi vào trong xe mùi hương của An Nhiên đã ngập tràn, chính là mùi hương ngay từ đầu đã nhớ rất kĩ.
Chỉ là ngửi mùi huơng của chị thôi mà tôi cũng bắt đầu xuất thần, vì vậy cho nên xe đã chạy đi rất lâu tôi cũng không dám xoay lại nhìn chị một cái.
Đột ngột, An Nhiên liên tiếng: "Cả ngày hôm nay chị đều nghĩ tới em."
Không có bất kì một khúc nhạo dào nào, không có bất kì thứ gì che đậy, chị cứ vậy nói ra lời nhớ nhung đầy ấm áp.
Tim tôi, đột nhiên không thể khống chế trở nên căng thẳng, hít lấy một hơi thật sâu mới dám xoay qua nhìn chị.
Lời nói ra lại là thế này: "Em, em, em, em cũng nhớ chị."
Chị không nghiêng đầu sang nhìn tôi nhưng tôi thấy chị đang cười, là hiểu ý mà khe khẽ cười, tôi liền biết, tôi đã hoàn toàn bị luân hãm.
Có lẽ đây mới là tình yêu, có lẽ đây mới chính là tình yêu, khi người ấy thật sự bước đến, lúc đó bạn mới phát hiện, thì ra đây chính là nguyên do mà cả thế giới đều cam tâm tình nguyện bị luân hãm.
***
Bữa ăn này của chúng tôi là bữa ăn làm tôi có ấn tượng sâu sắc nhất.
Không biết có phải bởi vì thấy căng thẳng hay là bị thế nào, tóm lại bữa ăn này tự nhiên tôi lại cảm thấy lúng túng và mất tự nhiên, hơn nữa tôi ăn thế nào cũng không thấy no.
An Nhiên nhìn ra tôi mất tự nhiên, chị nhiều lời cũng không thắc mắc, đơn giản ăn xong rồi chị đưa tôi về nhà.
***
Thật ra tôi rất không muốn cùng chị chia cách, nhưng tôi vẫn không dám giữ chị lại
Xe dừng ở gần nhà tôi rất lâu nhưng tôi không muốn xuống xe, thật muốn nhào qua ôm lấy chị, yêu cầu chị hãy ở lại. Nhưng lại không biết thế nào cứ lúng lúng im lặng không nhúc nhích.
Lúc này, An Nhiên nhẹ nhàng cởi đai an toàn, khom người đến ôm lấy tôi, nước mắt nóng bỏng của tôi cũng đã sắp chảy ra.
Chị nhẹ nhàng ở bên tai tôi nói: "Đi lên đi, nhớ nghỉ ngơi sớm."
Tôi không nói chuyện, chỉ dùng sức gật gật đầu.
"Ngày mai tan làm chị đến đón em." Chị vẫn nhẹ giọng nói.
Tôi vẫn không nói gì, lại dùng sức gật gật đầu.
"Chị phải về đây." Chị nói là phải về nhưng lại không heg buông tôi ta.
"Ừm, vậy chị nhớ chú ý an toàn." Tôi không có tâm tình mà dặn dò chị, xong rồi lui ra khỏi cái ôm ấm áp.
Sau đó cứ ngơ ngác ngồi trong xe như vậy một hồi lâu mới bước xuống.
***
Thật ra, vừa về đến là là tôi liền hối hận.
Quăng mình lên giường là bắt đầu điên cuồng nhớ chị, cái gì cũng không muốn làm, chỉ nhớ chị.
Không biết qua bao lâu mới nhớ tới chắc là chị đã về đến nhà, mới vừa mở điện thoại ra xem có tin nhắn của chị gửi đến hay không thì nhìn thấy một tin nhắn của An tổng hiện lên.
***
Chị, đã gửi cho tôi.
Chị, gửi đến bốn chữ cho tôi.
Chị nói: “Chị đã trở về.”
***
Cho nên, mặc cho thế giới này lại có bao nhiêu sóng to gió lớn tôi đều không sợ.
Bởi vì, chị đã cho tôi có được chị.