***
Cho đến bây giờ, tôi không biết mình lại tham luyến sự ôm ấp của một cô gái đến như thế, cái ôm này lại ấm áp đến như thế, lại khiến người ta không thể kháng cự đến như thế.
Suốt đêm, cảm giác được rõ ràng bản thân nhiều lần tỉnh lại một cách khó hiểu, chỉ vì muốn xác nhận cái ôm ấy có còn hay không.
Đây đối với một người giỏi ngủ như tôi thật sự là bất ngờ trong bất ngờ.
Trái lại mỗi lần tỉnh lại đều nhìn thấy An Nhiên ngủ đến mức vô cùng yên giấc.
Dáng vẻ chị ngủ thật sự rất đẹp, đôi mắt làm tôi động lòng cho dù đang nhắm lại cũng không làm chút nào ảnh hưởng đến vẻ đẹp của chị.
Không nhịn được muốn chạm vào chị nhưng rồi lại sợ sẽ đánh thức chị.
Vì vậy, cứ thế mà ngắm chị, chăm chú nhìn chị, nghĩ về chị, trằn trọc ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ.
***
Lúc đồng hồ báo thức vang, tựa như chỉ trong một giây đó tôi liền mở mắt ra, phát hiện An Nhiên cũng đã tỉnh, đang không chớp mắt chăm chú nhìn tôi.
Chính là ánh mắt càn rỡ kia của chị rất dễ làm tim tôi loạn nhịp.
Có hơi thẹn thùng lại có chút căng thẳng, cẩn trọng hỏi chị: "Ngủ ngon không?"
Chị trước sau như một ngọt ngào cười một lát rồi mới trả lời tôi: "Ngủ rất ngon, rất yên bình, lúc ngủ cũng không có cảm giác tỉnh lại giữa đêm."
"Bình thường chị ngủ nửa đêm hay tỉnh giấc à?" Nghe chị nói như vậy, nhịn không được nhanh chóng truy hỏi chị.
"Ừm. Buổi tối thường ngủ không được yên giấc, bình thường hay tỉnh lại." Chị ung dung nói, tôi nghe đau lòng.
"Công việc của chị quá cực, ban ngày nhất định là quá hao tâm tổn sức, quá hao phí tâm tư."
"Chuyện đúng là rất nhiều, công việc luôn bận rộn. Thật ra thì cũng đã quen rồi, chỉ là không nghĩ đến tối hôm qua lại ngủ ngon đến vậy."
"Công lao này nhất định là do chiếc giường của em." Tôi liền đắc ý khoe khoang với chị.
"Đúng là ngốc, liên quan gì đến giường của em." Chị híp mắt cười nhìn tôi nói.
"Hmm... vậy, vậy, vậy chẳng lẽ là do trên giường có em? Đúng không đúng không." Lại không biết ngại lại muốn đắc ý tôi lên tiếng hỏi.
Sau khi An Nhiên nghe xong liền đưa tay kéo tôi qua, ôm tôi ôn nhu nói: "Phi Phi ngốc, đương nhiên là do có em. Bởi vì có em chị mới thấy an tâm, bởi vì có em chị mới có thể vui vẻ như vậy. Chị thích ấm áp của em, thích nụ cười của em, thích em nghịch ngợm. Hiện tại chị lại yêu mùi hương trên người em, làm sao đây?"
"Cái này không phải rất dễ sao?! Hôm nay chị mặc quần áo em đi làm, cũng không cần phải về nhà thay đồ. Ha ha."
Nói xong thì rút lại cợt nhã chằm chằm nhìn chị.
An Nhiên vô cùng bất đắc dĩ nhưng lại rất cưng chìu tôi, nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi nói: "Được, nghe theo em, quỷ tinh nghịch. Nhưng mà, có em thật tốt."
"Vậy quỷ tinh nghịch đi làm bữa sáng cho chị, chị ngủ thêm một lát đi ha?"
"Được. Nhưng, em biết nấu ăn à?" Chị nghi ngờ hỏi tôi.
"Gì chứ? Đương nhiên là em biết nấu ăn rồi. Chị chờ ha." Nhìn chị, thật sự không nhịn được liền hôn lên mặt chị một cái mới đứng dậy khỏi ở chăn.
Sau đó thì nghe ở phía sau truyền đến một âm giọng mê người: "Chị muốn ăn trứng gà."
"Em biết rồi." Tôi vừa đi vừa nói, còn vừa suy nghĩ.
Nghĩ, buổi sáng vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy chị thật sự quá tuyệt vời, vì vậy không thể không bật cười.
***
Tôi đơn giản làm cho chị trứng gà chiên, giăm bông, bánh mì nướng, chuẩn bị trái cây và sữa chua.
Lúc đi vào phòng chuẩn bị gọi chị thì thấy chị đã thức dậy, chăn trên giường cũng đã được sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề.
Chị xinh đẹp, mặc trên người đồ ngủ của tôi đứng bên cửa sổ xoay cổ vặn eo, bóng lưng mê người thật sự là mỹ lệ cực kỳ.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn xem chị, cảm giác như cả trái tim đều được chị lắp đầy, được chị mang đến một cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Chị xoay người nhìn nhìn thấy tôi, lại là một nụ cười ngọt ngào, tôi nghĩ là ngay giây phút đó hồn phách tôi nhất định lại bay thẳng lên trời.
Đôi mắt mở thật to dán lên người chị, không thể rời bỏ, càng không dứt ra được, thế nên lúc chị ăn sáng tôi ngơ ngác ngồi nhìn chị.
Nhìn đến lúc chị rốt cuộc chịu không nỗi nữa, làm dáng vẻ giận dữ hỏi tôi: "Em làm gì vậy? Không định ăn sáng à?"
"Em no rồi." Tôi rất thật trả lời chị.
"Em còn chưa ăn gì." Chị cũng không chịu tỏ ra yếu kém.
"Em chỉ nhìn chị thôi thì đã no rồi."
"Chị còn có khả năng này à?"
"Đương nhiên."
"Vậy nếu như em nhìn thêm vài lần nữa không phải sẽ căng chết sao?" Chị đột nhiên nghịch ngợm nói với tôi.
"... Ai da, cái này hả... Em đây tình nguyện để mình chết vì no cũng phải nhìn chị." Tôi làm ra dáng vẻ nũng nịu nói với chị.
"Thỉnh tiếp tục." Nói xong thì tự nhiên ăn tiếp
Cô gái đáng yêu này là như vậy, lúc thì ôn nhu, lúc thì cao lãnh, lúc thì đáng yêu, lúc thì ngạo kiều.
***
Ăn xong bữa sáng, chuẩn bị bản thân xong, nhìn thời gian còn sớm liền nói với An Nhiên muốn theo chị về nhà thay đồ, chị cũng hớn hở đồng ý.
Không suy nghĩ nhiều, cũng chỉ là không muốn xa chị.
Yêu chị, giống như trúng phải một loại độc, độc tính tùy thời phát tác, chìm vào cơn nghiện vô thời hạn, mà giải độc cũng chỉ có mình chị.
Theo chị về đến, thay đồ xong, chị muốn đưa tôi đến công ty trước.
Ngay lúc đó, tôi không biết được dây thần kinh nào của tôi không đúng, cứ không muốn đi làm, lần đầu tiên tùy hứng như thế chỉ muốn bên cạnh chị.
Không nghĩ tới chính là, thế mà chị lại đồng ý.
Hỏi tôi: "Nếu như em có thể xin nghỉ được, buổi sáng chị dẫn em đến công ty chị xem, được không?"
Không đợi tôi trả lời, chị lại tiếp tục nói: "Buổi chiều chị phải đi gặp khách hàng, em xin nghỉ buổi sáng, buổi chiều đi làm được chứ?"
"Được được được, quá tốt, thật sự quá tốt."
Vì vậy, nhanh chóng thừa dịp chị chưa đổi ý gửi tin nhắn đến cho Tiểu Mễ, nói cho cô ấy đem lịch làm việc hôm nay của tôi đổi thành trạng thái buổi sáng ra bên ngoài, tất cả cứ vậy mà khoái trá thay đổi.
Thật ra, chị muốn mang tôi đén công ty của chị, tôi có hơi do dự.
Tuy là chị là chủ nhưng đa số các công ty ở Nhật Bản, ý thức an toàn đối với những người ngoài đến thăm rất được coi trọng.
Người đến thăm cần phải hẹn trước hơn nữa khi cùng khách thương lượng thì phòng họp đều được sắp xếp ở ngoài khu vực làm việc.
Mà giống như An Nhiên dẫn một ngưòi xa lạ nghênh ngang đi vào công ty, còn trực tiếp đi vào phòng làm việc của lão tổng, hành động này thật sự là rất hiếm thấy.
Lo lắng, chột dạ một đường đi theo chị, càng không dám ngẩng đầu lên, càng không dám lấm la lấm lét nhìn xung quanh.
Cho đến khi vào đến phòng làm việc của chị, mới dám yên ổn thở phào một hơi.
Còn chưa kịp nói, liền nghe thấy trợ lý của chị gõ cửa đi vào.
"Xã trưởng, khách của ngài có muốn uống gì không? Có cần phải chuẩn bị cho ngài phòng họp không?" Một cô gái Nhật Bản xinh đẹp, nói tiếng Nhật rất dễ nghe.
"Không cần, tôi tự chuẩn bị được, chúng tôi sẽ nói ở đây, cô đi cứ làm việc! Cảm ơn." Vài câu nói ngắn ngọn nhưng không cứng nhắc để cho trợ lý hiểu rõ đi ra ngoài.
Cho đến khi cửa đã đóng lại, An Nhiên mới chậm rãi đi đến hỏi tôi: "Muốn uống gì? Ở công ty có cà phê, cũng có nước?"
"Vừa rồi đó là trợ lý của chị à? Cảm giác khá là xinh đẹp." Trong đầu tôi đã lệch đi khỏi của phạm vi cà phê hay là nước rồi.
"Là trợ lý của chị, họ Điền Vũ, đã kết hôn và có một tiểu bảo bối đáng yêu." Chị thực sự quá rõ tiểu tâm của tôi rồi.
"Thì ra đã kết hôn rồi ha, em đây yên tâm." Nói xong còn thở dài một hơi.
"Em đang lo lắng cái gì?" Chỉ biết rõ còn hỏi, cười như không cười nhìn tôi.
"Em, em, em mới không có lo lắng."
"Còn không thừa nhận."
"Ang, em không thừa nhận."
"Phi Phi, toàn bộ tâm tư của chị đều đặt hết trên người em, bất luận là ai cũng không thể lấy đi dù chỉ một chút, em phải tin chị."
Đột nhiên chị xúc động nói với tôi, trái lại làm cho tôi thấy xấu hổ về những thứ tâm tư bốc đồng này của mình.
Mở miệng nhưng lại không thể nói ra được một chữ.
Sau đó, An Nhiên liền đi đến nhẹ nhàng ôm lấy tôi, ở bên tai ôn nhu nói: Yêu em, bảo bối của chị.
Vì vậy, bao nhiêu tình cảm băn khoăn liền xông thẳng lên đầu.
***
Nếu trong cuộc sống có thể gặp được một người yêu như thế, vậy thì còn quan tâm đến mưa to gió lớn gì.