Tôi: 【 Lãnh đạo. Chào buổi sáng. Có ngoan ngoãn ăn sáng hay không? 】
An tổng: 【 Em không ở đây, làm gì có bữa sáng nào mà ăn. 】
Tôi: 【 Em sai rồi… Tối nay em mời chị ăn một bữa thật ngon ha!】
An tổng: 【 Em không cần phải tự trách, chị có mua sandwich. 】
Tiếp tục là An tổng: 【 Buổi tối chị muốn ăn tôm hương nổi tiếng. 】
Đây là do có một lần tôi dẫn chị đi ăn món tôm cay, chị lại luôn nhớ thành tôm hương.
Tôi: 【 Tuân mệnh. 】【 Vậy, lãnh đạo. Em xin chị một chuyện được không? 】
An tổng: 【 Nói! 】
Tôi: 【 Nói ra thì hơi dài dòng. Gần đây em có quen với vài người bạn nhỏ, hy vọng tối nay chị có thể đi chào hỏi với bọn họ một cái. 】
An tổng: 【 Tại sao lại muốn chị đi chào hỏi? 】
Tôi: 【 Bởi vì bọn họ đều rất thích chị đó. 】
An tổng: 【 Sao họ lại biết chị? 】
Ta: 【 Bởi vậy nên em mới nói là nói ra rất dài dòng. Về nhà rồi em sẽ từ từ giải thích cho chị nghe ha. 】
An tổng: 【 Chị có có thể không đi không? 】
Tôi: 【 Ừm. Chị có thể không đi. Nhưng nếu chị đi thì em sẽ rất vui… 】
Qua vài giây.
An tổng: 【 Biết rồi. Mấy giờ? Ở đâu? 】
Tôi hưng phấn trạng: 【 Trong lâu. 】
An tổng: 【 Lâu nào? 】
Tôi: 【 Tới lúc đó em đưa chị đến. Lãnh đạo cứ yên tâm. 】
An tổng: 【 Chị muốn đi ăn tôm hương nổi tiếng trước.】
Ha ha ha. Thì ra An tổng lại đồng ý dễ dàng như vậy. Nhưng nhất định là chị không hiểu gì cả.
Chỉ là chị biết tôi sẽ vui cho nên mới đồng ý.
Đúng là văn này viết là vì chị, lâu này cũng vì chị mà xây, mặc dù văn vẫn chưa viết xong nhưng vẫn hy vọng có một ngày để chị vào đây chào hỏi với mọi người.
Coi như lưu lại một kỷ niệm sau cùng ở đây!