Đương lúc tôi và An Nhiên nhìn, Tuệ Tử cũng trở nên bối rối.
Vì vậy, cô ấy không chút tiết chế nào mà quay sang hét lớn vào tôi: “Từ Mạt Phi, chuyện gì đang xảy ra? Cậu nói lại cho mình nghe!”
Tôi bị tiếng thét của cô ấy làm cho hoảng sợ, nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình.
Rống lại: “Cậu đồ có bệnh. Hét cái gì mà hét? Mình nói sau này không muốn cậu đi tìm đàn ông cho mình nữa, là tiếng Trung đó, bộ nghe không hiểu sao?”
Tuy là giọng không lớn, nhưng không phải là thái độ tốt đẹp gì.
“Cậu cút đi.” Cô ấy cũng tức giận nói.
"Cút đi thì cút đi.”
"Ê! Cậu bị ngốc rồi sao! Nói cậu cút đi thì liền đi vậy à?!” Tuệ Tử nói xong thì phì cười.
"Cậu mới là đồ ngốc.” Tôi cũng cười trả lời cô ấy.
Lúc này An Nhiên đã thay đồ xong, đi đến cắt đứt cuộc đối thoại của chúng tôi. Chị nhẹ nhàng nói: “Thay xong rồi, chúng ta ra ngoài đánh cầu đi.”
Tôi đương nhiên biết là chị cố ý ngắt ngang chúng tôi, nhưng không biết Tuệ Tử này lại bị làm sao, không cam tâm bỏ qua cho tôi một cách đơn giản như vậy.
Cô ấy căn bản không để ý tới lời An Nhiên nói, không kịp chờ liền hỏi cung tôi: “Phi Phi, cậu được lắm. Cậu dám giấu mình đi tìm đàn ông.”
Tôi rất muốn nói cho cô ấy biết, tôi nào có tìm đàn ông đàn an gì chứ. Tôi là yêu một cô gái, hơn nữa cô gái này bây giờ đang đứng bên cạnh cô ấy kia kìa.
Nhưng lại hơi đâu mà nói với cô ấy, mất kiên nhẫn nói: “Cậu có thấy phiền không vậy! Mình ở đâu mà giấu cậu đi tìm đàn ông.”
"Nói mau! Đến cùng cậu đã xem trọng ai? Là ở trong công ty chúng ta phải không? Mình có biết người đó không hả? Dáng dấp thế nào? Có đẹp trai giống M không?”
Tuệ Tử tiếp tục không từ bỏ. Thấy bộ dạng nhiều chuyện này của cô ấy, tôi bực bội mà không có chỗ xả cơn tức. Cho nên hung hăng trừng cô ấy, nói: “Cậu quản mình nhìn trúng ai à.”
“Mình không quản cậu thì quản ai. Hơn nữa…”
"Được rồi, cậu im miệng ngay! Còn định đánh cầu nữa hay không!” Thật sự là không muốn nghe cô ấy lải nhải nữa, nói xong thì cũng muốn kéo An Nhiên chạy trốn.
Tuệ Tử bất đắc dĩ ở phía sau tò tò chạy theo ra ngoài.
Vừa đi ra liền thấy Joe đã thay quần áo xong đang chờ ở ngoài, lúc này Tuệ Tử mới chịu buông tha tôi chạy về phía của Joe.
Rất hiển nhiên, bởi vì vừa mới bị Tuệ Tử truy vấn cho nên đánh cầu cũng trở nên lơ đãng.
Tuy là tên Tuệ Tử có tấm lòng rộng bằng thiên hạ này không phát hiện ra nhưng người tỉ mỉ và nhạy cảm như An Nhiên sao lại không cảm giác được.
Cho nên, đánh được một lúc An Nhiên liền kéo tôi đi vào nghỉ ngơi, để Tuệ Tử và Joe tiếp tục đánh với nhau.
Sau khi vừa ngồi xuống, chị đưa nước cho tôi uống. Chị luôn cẩn thận và chu đáo như thế, khiến cho tôi dù là lúc nào, dù là ở đâu cũng cảm thấy ấm áp.
Vì vậy, tôi không thể không quay đầu nhìn chị.
Gương mặt đỏ đỏ hồng hồng nhìn qua rất mềm mại, mồ hôi trên trán chảy ra, làm tôi không nhịn được đưa tay ra muốn lau nó giúp chị.
Khi tay tôi vừa chạm vào gò má của chị, trong nháy mắt đó, người tôi chợt run lên như bị điện giật.
An Nhiên cũng nhận thấy, chị không nhìn tôi chỉ là hơi ngượng ngùng cuối đầu nhìn xuống đất.
Một tiểu động tác này khiến tôi phải nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh bỏ tay xuống.
Hai người đều có vẻ khá lúng túng ngồi ở đó bất động nhìn về phía trước, cũng không biết phải mở miệng nói gì.
Cũng may là Tuệ Tử, nữ nhân đắc ý này thể lực không được tốt, không lâu sau thì ngừng đánh. Lúc này mới hóa giải cục diện xấu hổ ở đây.
Vì vậy, tôi nhanh chóng nói với Tuệ Tử: “Hôm nay mình hơi mệt, không muốn đánh nữa, chắc là sẽ về trước.”
Nói xong vẫn không quên đi hỏi thử An Nhiên có muốn về trước hay không. May là An Nhiên nói chị cũng không đánh nữa về trước với tôi.
Lúc đó, trong lòng tôi thầm phấn kích.
Tuệ Tử tựa hồ cũng đã quên muốn phải tiếp tục truy vấn tôi chuyện trước đó, nói cô ấy và Joe đánh một lát nữa rồi về, liền để cho chúng tôi đi trước.
Sau khi đi ra, mặc dù An Nhiên không hề nói muốn đưa tôi về nhà nhưng tôi vẫn lặng lẽ đi theo chị ngồi vào xe.
Chị cũng lặng lẽ lái xe, từ từ đi ra ngoài. Nhưng không nói gì.
Từ sau lần tôi thổ lộ với An Nhiên thì tôi vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi chị.
Ngay từ đầu tôi vô tình cự tuyệt sự dũng cảm của chị, cho nên tôi cam tâm tình nguyện chờ đợi để chị nhìn thấy sự kiên trì của tôi.
Hơn nữa, khi càng tiếp xúc với nhau nhiều thì tôi cũng đã hiểu được phần nào An Nhiên, đằng sau vẻ bề ngoài lãnh ngạo này, thật ra trong đó có bao nhiêu mẫn cảm và yếu đuối. Chỉ là chị không muốn thể hiện cho người bên cạnh nhìn thấy.
Sự kiên cường của chị, sự ẩn nhẫn của chị, bao nhiêu thiệt thòi của chị tôi điều chân thật cảm nhận được hết.
Cho nên, khi nhìn thấy chị không nói gì, dáng vẻ này khiến lòng tôi đau từng đợt.
Vì vậy tôi nhẹ nhàng hỏi chị: “Hôm nay có mệt không?”
“Cũng được. Không mệt.” Chị cũng nhẹ nhàng trả lời tôi.
“Chúng ta đến công viên phía trước một lát được không?” Tôi lấy hết can đảm tiếp tục hỏi chị.
An Nhiên suy nghĩ một hồi: “Ừm. Được.”
Nghe thấy chị đã đồng ý, trong lòng tôi thoạt nhiên cảm thấy hài lòng.
Có lẽ mọi thứ tự nhiên điều biến chuyển khá hơn.