Sắc mặt Tuân Du lập tức đen đi, trong mắt lại đen nhánh một mảnh, một lát sau cười nói: “Ở trấn chẳng qua là ngoại thất thôi, sao ta có thể để vương phi của ta tới nơi biên quan nghèo khổ chịu tội chứ.”
“Có phải ngoại thất hay không vừa nhìn là biết, nói đến tiểu vương phi kia của ngươi, ta nhớ rõ là một cô nương mỹ mạo khuynh thành a, chậc chậc! Nếu mà đưa tới trong quân, không biết sẽ khiến bao nhiêu tướng sĩ thèm nhỏ dãi, binh lính Tây Lương không chừng còn có thể thay thất đệ hầu hạ vương phi thoải mái đó” Tuân Sách âm hiểm cười cười, nhìn đến biểu tình trên mặt Tuân Du, hắn ngửa đầu cười điên cuồng: “Quả nhiên, quả nhiên, tiểu vương phi chính là điểm yếu của ngươi. Thất đệ, xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tứ ca lúc trước đúng là nhìn lầm rồi, ngươi vẫn là kẻ si tình? Ha ha ha ha….”Ân Ly ở bên kia vừa xấu hổ, vừa giận dữ lại càng thêm đau lòng. Nàng tức giận vì Tuân Sách mở miệng vũ nhục nàng, lại càng đau lòng hắn bị người ta uy hiếp. Nàng rất muốn ôm lấy hắn, nói với hắn đừng khổ sở, đùng tức giận. Chỉ cần hắn bình an, nàng có bị người ngoài vũ nhục vài câu cũng có sao đâu?
Tuân Sách thưởng thức đủ biểu tình trên mặt Tuân Du, tâm tình vui sướng bước đến bên tai hắn cười nhạo nói: “Yên tâm, rất nhanh thôi ta sẽ để các ngươi được gặp mặt, để ngươi thoát khỏi nỗi khổ tương tư.”
Không ngờ đâu, vừa mới dứt lời, hắn liền bị Tuân Du vặn cổ khống chế, lật tay đem thanh kiếm trong tay Tuân Sách đặt lên cổ hắn. Tuân Sách đúng là đắc ý khinh địch, hắn vẫn luôn cho rằng Tuân Du thân bị trọng thương nên càng không phòng bị hắn. Trong phút chốc đã bị Tuân Du khống chế trước người, mấy người ở đây vẫn chưa ý thức được, đợi đến khi nhận ra, Tuân Sách đã bị hắn khống chế.
Tuân Du hô lên với những binh lính vây quanh: “các ngươi biết người này quan trọng như thế nào với bệ hạ của các ngươi, đừng ép ta giết hắn.”
Bọn lính vây quanh hai mặt nhìn nhau, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tuân Du bắt lấy Tuân Sách chậm rãi rời khỏi vòng vây. Tình hình đột ngột thay đổi làm cho đám người Ân Ly cũng bị kinh hãi, đến lúc phục hồi lại tinh thần thì vừa mừng vừa sợ. Liễu Giang ý bảo binh lính vòng lên phía sau Tuân Du chi viện cho hắn, muốn để Ân Ly chờ ở đây.
Không nghĩ tới còn chưa nói xong, người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tuân Du là Ân Ly đã phóng ra ngoài giống như viên đạn, “Vương…” Liễu Giang không dám kêu, sợ bọn họ phát hiện ra thân phận của nàng. Ân Ly chạy nhanh xông tới chỗ Tuân Du, đem hắn đẩy ra, quay đầu nhìn lại mũi tên lãnh lẽo lấp lánh được bắn lén đang cắm ở vị trí Tuân Du vừa đúng.
Nhờ cái đẩy của Ân Ly, Tuân Sách nhanh chóng thoát khỏi khống chế của Tuân Sách, quay người chạy ngược lại, vừa chạy vừa hét: “Lấp kín cửa động, giết hết bọn họ.” hắn chắc chắn sẽ không để bọn họ còn sống về kinh, nếu không người chết sẽ là hắn!
Tuân Du quay người lại, thấy người đến là Ân Ly, trong lòng vừa mừng vừa sợ, cố gắng đứng lên, nắm lấy tay nàng liền chạy. Liễu Giang thấy thế, điều động mấy binh lính tiến lên ngăn chặn truy binh. Ân Ly cùng Tuân Du chạy thục mạng ở phía trước, bàn tay to ấm áp của hắn nắm lấy tay nàng, chỉ thế cũng khiến nàng an tâm. Hắn còn sống! Nàng nhịn không được cười thành tiếng, hắn nghe thấy liền quay đầu lại nhìn nàng một cái, ánh mắt vẫn dịu dàng ôn nhu như vậy. Hắn nắm chặt tay nàng bóp nắn, nói với nàng: “Bám sát.”
Chạy nửa ngày cuối cùng cũng cắt được truy binh, nàng khó lòng mà chạy tiếp được, nhưng vẫn cứ khư khư nắm lấy tay hắn. Hắn dắt tay nàng rẽ vào một khe núi, dừng lại, xoay người liền đem nàng ôm lấy, xiết chặt nàng vào trong ngực: “A Di…” hắn vùi đầu vào cổ nàng, thở phì phò gọi tên nàng. Nàng cũng vùi mặt vào người hắn, ôm siết lấy eo hắn, yên lặng khóc.
Hắn cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, cúi đầu nâng mặt nàng lên, trong mắt nàng đều là sợ hãi, cả mặt đầy nước, không tiếng động nức nở. “ Đừng khóc…A Di” Hắn duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt nàng: “Đừng sợ, không sao rồi…”
Danh Sách Chương: