• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện xảy ra sau này của ngày hôm đó Ân Ly đã không biết gì, ấn tượng nhất trong kí ức chính là bị con ngựa con đó liếm một ngụm lớn. Đến mức chuyện sau đó hắn làm sao mang nàng quay về phòng tự nhiên cũng không biết, mà cũng không muốn hỏi. Giữa ban ngày ban mặt bị hắn lôi đi làm chuyện đó, nghĩ đến liền xấu hổ kinh khủng, cũng vì chuyện này mà rất lâu cũng không thèm để ý hắn.

Tuân Du cũng là tự biết đuối lý, vốn dĩ thực sự chỉ muốn thơm một cái rồi thôi, nào biết ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào trong lòng, liền không dừng lại được. Mấy hôm nay Tuân Du cũng không dám quấy rầy nàng, đang tăng cường dạy Ân Ly cưỡi ngựa. Tuy là chỉ một con ngựa cái nhưng cả ngày ngồi trên lưng nó cưỡi, người mới bắt đầu học nhất định cũng phải ăn khổ một chút.

Mấy ngày tiếp theo sau đó càng là lưng mỏi mông đau, chân cũng bị trầy đi một lớp da. Buổi tối sau khi tắm rửa Tuân Du ngồi trên giường xoa bóp cơ thể cho nàng, nhìn thấy nàng bị như thế cũng đau lòng không thôi, cau mày nói: “Hay là thôi không cần tập nữa, quý phụ trong kinh cũng không phải mỗi một người đều biết cưỡi ngựa, đến lúc đó nàng cũng bọn họ cùng nhau chơi đùa là được rồi, hà tất phải chịu khổ sở như vậy.”Ân Ly đang nằm trên giường để cho hắn xoa bóp cho hít hà xuýt xoa, vừa nghe lời này liền quay đầu qua nói: “Vậy sao được, ta không thể làm mất mặt Ngài! Hơn nữa, ai lúc đầu học cưỡi ngựa mà không chịu khổ, Ngài lúc đầu học nhất định cũng giống như vậy, sức chịu đựng của ta tốt, điện hạ còn chịu đựng được, ta cũng có thể!”

Tuân Du ngừng lại một chút không tiếp lời, hắn không giống nàng thân thể yêu kiều thịt mềm, mềm mại như một em bé. Khẽ thở dài một tiếng, nếu như nàng đã không học không được thì cứ để nàng học vậy.

Xoa bóp xong cơ thể, Ân Ly cuối cùng xoay người qua, lật người lên ngồi dậy nhích sát đến gần bên cạnh hắn cười nói: “Đa tạ điện hạ…”

Tuân Du nựng mặt nàng, nghiêm mặt lại nói: “Còn chưa làm xong, vội vàng cám ơn cái gì?”

Thấy Ân Ly có chút kì quái nhìn hắn, Tuân Du liếc nàng một cái: “Vết thương giữa chân không trị, ngày mai xem nàng làm sao mà đi đường.” Ân Ly ngập ngừng nói: “Cái đó … Tự ta làm được rồi, không cần làm phiền đến điện hạ.”

Tuân Du không nói gì, đứng lên mặc kệ nàng vùng vẫy mà kéo quần nàng xuống, tách hai chân nàng ra ngồi quỳ ở giữa hai chân nàng, thấy nàng vẫn xấu hổ cơ thể giãy dụa không ngừng, giơ tay không nặng không nhẹ vỗ vào mông trắng nàng một cái. “Ba” một tiếng dọa Ân Ly một trận, mặt đỏ ửng lên trừng mắt nhìn hắn.

Tuân Du xấu xa cười: “A Di đừng cử động, bổn vương bảo đảm mình sẽ không làm chuyện gì.” Ân Ly vừa nghe bĩu bĩu môi, quay đầu qua một bên, không còn vùng vẫy nữa.

Tuân Du cúi đầu xuống nhích đến giữa chân nàng, đùi non bên trong của nàng đỏ lừ một mảng, có không ít chỗ bị ma sát cho tróc da, cùng với bắp chân trắng nõn nhìn qua dị thường đáng sợ.

Tuân Du thở dài, lấy thuốc cao bên cạnh giúp nàng cẩn thận thoa lên. Thuốc cao lành lạnh, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, vì không để cho nàng cảm thấy đau đớn, hắn bôi một chút còn nhẹ thổi thổi, mát mát, ngứa ngứa, hơi thở ấm áp tựa như có như không phả vào chân nàng.Ân Ly nuốt nước bọt, cẩn thận khống chế chính mình, không muốn để hắn phát hiện mình động tình. Cơ thể nàng trở nên càng lúc càng nhạy cảm rồi, hắn chỉ động một chút, nàng đã chịu không nổi. Bây giờ đang bôi thuốc, cũng có thể bị hắn làm cho động tình.Ân Ly nhẹ cắn ngón tay của mình, không muốn để bản thân rên rỉ ra tiếng. Trong đầu nàng thì không chế rất tốt, nhưng mà hoa huyệt bên dưới lại giả ngốc không bằng, Tuân Du bôi thuốc xong nâng mắt lên, đập vào mắt là một mảng ẩm ướt lồ lộ ra.Ánh mắt hắn tối đi, nhấc người lên nhìn nàng: “A Di muốn rồi?” Ân Ly thấy hắn đã phát hiện, xấu hổ đỏ cả mặt, cắn chặt môi dưới lắc lắc đầu, không chịu thừa nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK