Thấy Ân Ly kêu gào đáng thương, Tuân Du cũng là đau lòng, kêu gào dùng sức nhiều như vậy, một lát cổ họng cũng khàn đi, nhưng côn thịt của hắn vẫn cứ ra vào, một lần đều không đi ra, lúc này thế nhưng không dừng lại được.
Hắn chậm lại động tác, cắn răng đem côn thịt rút ra ngoài, nâng người lên đem Ân Ly lật ngược lại ôm vào trong lòng: “Đây là làm sao, khóc giống như em bé đòi sữa vậy, để người ta nghe thấy còn cho rằng ta ức hiếp nàng đi.” “Ngài chính là…ức hiếp ta…” Ân Ly bò vào trong lòng hắn nức nở mở miệng, càng nghĩ càng tức giận trừng mắt nhìn thấy hai điểm đỏ trên ngực hắn bên miệng, muốn báo thù nên hung hăng cắn một miếng.
“Xùy…nhóc xấu xa, nàng thật muốn thu hết nợ rồi…” Lời còn chưa nói hết, đã lật người dạng hai chân nàng ra đang còn đầy nước dịch ẩm ướt mạnh mẽ xông vào, cũng không cho nàng thời gian nghỉ ngơi, điên cuồng đâm vào rút ra. Nàng cứ ư a như vậy cả nửa canh giờ, hắn mới bám chặt mông nàng, ép sát côn thịt vào hoa huyệt nàng, lòng đầy thỏa mãn phát tiết thẳng vào trong hoa tâm nàng.
Tuân Du ngồi dậy gọi nước, lại ở trong tịnh thất quậy đến nửa ngày, mới đem nàng lau chùi sạch sẽ, hai người thần thanh khí sảng cuối cùng ôm lên quay lại giường nằm. “Điện hạ…” Ân Ly ngày trước lúc này buổi sáng ngủ vẫn không dậy, lại không nghĩ được nàng vẫn còn chống đỡ mà nói chuyện phiếm với hắn, Tuân Du cũng là ngoài ý muốn, cúi đầu nhìn nàng trong lòng: “Làm sao? Không thỏa mãn?”Ân Ly không nặng không nhẹ véo phần eo mềm của hắn, tay sờ trái cổ lên xuống miệng nhỏ nhỏ giọng mắng: “Nói chuyện nghiêm túc nào, đừng trêu chọc ta nữa.”
Tuân Du nhẹ cười nói: “Được, mời phu nhân nói.”Ân Ly không thèm để ý hắn cười đùa, nghiêm chỉnh nói: “Ta nghe nói qua đoạn thời gian này chính là lúc đi Tây Sơn săn bắn, các phu nhân cô nương trong kinh đều sẽ cùng nhau cưỡi ngựa nhỏ nhưng mà ta ở Biện Châu không biết mấy cái này, đến lúc đó chẳng phải làm mất mặt Ngài sao?”
Cuộc săn bắn một năm một lần đi Tây Sơn trong kinh thành cũng sắp đến, năm nay bởi vì lý do Tuân Du ở kinh thành phải theo giá xuất hành, Ân Ly thân làm vương phi tự nhiên cũng phải đi theo cùng. Lần đầu tiên Ân Ly tham gia loại hoạt động này, cũng rất là hưng phấn. Nói đến lúc nữ quyến theo cùng không thể ra săn bắn nhưng cũng đều sẽ được cưỡi ngựa nhỏ, cũng thấy rất vui vẻ. Quý nữ trong kinh, đa số cưỡi ngựa cũng chỉ biết được vài phần nhưng Biện Châu quả thực là không có loại tập tục này, Ân Ly tự nhiên là không biết.
Hiện nay Tuân Du về kinh, bởi vì thời gian trước đây đánh thắng trận, dẹp yên kẻ địch ở biên cương. Hiện nay trong triều cũng không có việc gì lớn, chỉ là ngẫu nhiên vào cung thỉnh an cùng hoàng thượng thương thảo vài công việc. Thấy hắn quãng thời gian này cũng rảnh rỗi, Ân Ly càng muốn đem chủ ý này mang đến lên trên người hắn.
Tuân Du thương yêu nhẹ nhàng vén tóc mai của nàng nhẹ giọng nói: “Vương phi của bổn vương ai dám cười, bọn họ cưỡi được muội thì không. Đừng lo lắng, mấy phụ nhân kia không dám nói bừa bãi đâu.”
“Ta tự biết bọn họ đối với điện hạ không dám nói bậy bạ, nữ quyến cưỡi ngựa với nhau đi Tây Sơn săn bắn cũng là theo lệ cũ, ta nếu không biết cưỡi ngựa, đến lúc đó ngồi ở một bên há chẳng phải là rất quái dị sao?” Nàng nâng mắt yếu mềm nhìn hắn một cái, góc mắt cũng mang theo vẻ quyến rũ sau khi nhiễm mùi vị tình dục. Cái nhìn này làm cho bên dưới của hắn căng lên, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, vốn dĩ lo lắng nàng học cưỡi ngựa cực khổ, lúc này đây lại có chút không đợi được.
“Vậy … Bổn vương nếu dạy cho phu nhân cưỡi ngựa, phu nhân làm thế nào báo đáp bổn vương?” Ánh mắt hắn sâu thẳm, khóe miệng hơi cong lên. Ân Ly phỏng chừng như cảm thấy khuôn mặt hắn lúc này đầy tà khí, trong lòng lúc này như đánh trống: “Ngài muốn ta tạ ân như thế nào?”
“Không vội, lợi ích sẽ ứng trước, đến thời điểm A Di sẽ tự biết.” Nói rồi lật người lại đem nàng đè dưới thân, trên giường lại rung lắc làm âm thanh cọt kẹt lại nổi lên.
Danh Sách Chương: