• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người vừa mới từ trong tẩm cung hoàng hậu lui ra, liền nhìn thấy một nam tử trên thân là hoa phục từ phía trước mặt đi đến, vậy mà lại là Lục vương gia Tuân Tề.

Lục vương gia đó gặp hai người làm một cái vái chào cười nói: “Thất đệ, không nghĩ là trùng hợp như vậy, bổn vương đang đến bái kiến mẫu hậu, lại gặp phu thê thất đệ ở đây.”

Tuân Du trả lễ lại với hắn ta, cũng là khuôn mặt đầy tươi cười: “Thần đệ là cùng với tân thê qua đây tạ ân hoàng hậu. Hoàng huynh sớm như vậy đã vào cung, thật là lòng hiếu thảo đáng khen.”Ân Ly sau khi làm xong cái lễ chào thì đứng sau lưng Tuân Du rũ mắt cúi đầu nhìn chằm chằm trên mặt đất, tựa giống như nhà sư đã nhập định, không động đậy chút nào, không muốn trêu chọc mắt của Lục vương gia.

Lục vương gia đó lại không muốn theo mong ước của nàng, liếc nhìn nàng một cái quay đầu qua đùa giỡn cười nói với Tuân Du: “Thất đệ, không nghĩ đến cô nương này hôm nay lại thành là vương phi của đệ, vi huynh thế mà không dự đoán được a. Hôm qua trong tiệc rượu còn muốn hỏi đệ, không ngờ là không tìm thấy người, đệ như thế thật là không chu đáo a.”

Sắc mặt Tuân Du lại không có chút gì gọi là xấu hổ, chỉ thản nhiên cười: “Thần đệ tuổi cũng đã lớn, cho đến ngày hôm qua mới cưới về được kiều thê, tự nhiên không bằng hoàng huynh sớm ngày cưới được sáu vị hoàng tẩu, nên hôm qua có chút vội vàng, không thể kính rượu với Lục hoàng huynh, chờ hôm khác có thời gian nhất định đích thân đến cửa bồi tội.”

Lục vương gia cười nói: “Nặng lời nặng lời, chỉ là nói đùa thôi, Thất đệ vạn lần đừng để trong lòng.” Hai người lại hàn huyên một lúc, cuối cùng nhường đường cho hai người. Tuân Du cùng Ân Ly từ biệt với hắn ta, đi ra khỏi cung.

Tuân Tề ở phía sau lưng họ không động đậy, nhìn chằm chằm vào cánh tay Tuân Du vòng qua eo đỡ Ân Ly rời đi cả nửa ngày, sau đó cong môi cười một tiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng kì lạ.

Tuân Du bởi vì vừa mới cưới thê, nên có mấy ngày nghỉ phép. Hắn một chút cũng không lãng phí thời gian, bắt được cơ hội sẽ ôm lấy nàng mà hung hăng giao hoan. Phỏng chừng như người ăn chay tám trăm năm cuối cùng ăn được một miếng thịt thơm, hận không thể ngậm mãi trong miệng để ngày ngày nhai!…….

“Ưm … Đừng …” Trong màn trướng duỗi ra một cánh tay trần trắng nõn, bám vào bên cạnh giường phỏng chừng như muốn chống người ngồi dậy, “…Không thích sao? Hửm?” Một âm thanh cười nhẹ trầm đục bên trong bức rèm truyền ra, nắm chặt màn trướng kịch liệt lắc lư, làm cho chiếc giường gỗ tinh xảo vang lên tiếng kêu cọt kẹt.

“A! … Điện hạ…” Gây ra một tràng rên rỉ, cánh tay trần bám lấy bên cạnh giường vẫn còn chống đỡ, vô lực rũ xuống bên cạnh giường, một bàn tay trần với khớp xương to duỗi ra từ trong trướng ôm lấy hai con thỏ nhỏ trắng ngần, mở lòng bàn tay nàng ra, mười ngón tay đan chặt vào nhau, lại đem tay đặt vào trong màn trướng.

Tuân Du đem tay của Ân Ly đặt hai bên đầu nàng, thân dưới lại đẩy lên vừa mạnh vừa sâu, cả một vật to lớn mạnh mẽ ngang nhiên tiến thẳng vào hoa tâm của nàng: “Gọi ta là gì?” Ánh mắt hắn mê mang tràn ngập tình dục, cúi đầu thở hổn hển tỉ mỉ gặm nhấm lấy cánh môi nàng.

Nàng bị hắn đâm vào bên trong vừa tê dại vừa trướng to, muốn cong người lên lại bị hắn sống chết ấn giữ, nàng quay đầu vội cắn lấy môi hắn, nhỏ giọng nũng nịu: “Phu quân … phu quân … khó chịu …”

Trong mắt Tuân Du sóng tình lưu chuyển, âm thanh cầu xin yểu điệu mềm mại, làm cho vật to lớn nằm trong hoa huyệt nàng to lên thêm một vòng, hắn há miệng thở dốc cố ý nâng thân lên, không cho nàng hôn. Ân Ly nửa người ngẩng lên trên giường muốn tiếp cận lấy môi hắn, lại bị hai tay giữ lấy đè xuống không cho động đậy, trong mắt nàng giống như đang ngậm nước mềm yếu ngóng nhìn hắn, chỉ đành lắc lư dưới thân hắn, hắn khép hờ mắt ngẩng lên nửa đầu, hưởng thụ sự thống khổ lại khoái cảm của hoa huyệt nàng ngậm chặt đang lắc lư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK