Ân Ly hoảng hốt, nàng chưa kịp hét lên thì một bóng đen đã ập tới chặn miệng nàng lại. Bờ môi nóng bỏng của hắn hung hăng liếm mút chiếc miệng nhỏ thơm của nữ tử, trong miệng nồng nặc mùi rượu khiến đầu óc nàng choáng váng. Đầu lưỡi của hắn nhân cơ hội xâm nhập vào bên trong, quấn lấy đầu lưỡi non nớt của nàng, khám phá vách trong khoang miệng, đoạt lấy hơi thở và mật ngọt trong miệng nàng.
Khi Ân Ly cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông thì rốt cuộc hắn cũng đứng dậy rời đi. Tuân Du nửa quỳ ở trên người nàng cởi thắt lưng và vạt áo ra để lộ vòm ngực trần trụi vạm vỡ. Hắn một lần nữa phủ lên người nàng.
Tuân Du tiến lên muốn tiếp tục hôn nàng nhưng Ân Ly vội vàng nghiêng mặt né tránh. Dù vậy, hắn cũng không để tâm, hơi thở nặng nhọc dán lên khuôn mặt nữ nhi vừa hôn vừa liếm. Bộ râu mới mọc của hắn chọc vào khuôn mặt Ân Ly khiến nàng bị đau, hơi thở nam tính phả lên cổ khiến toàn thân Ân Ly căng thẳng. Mỗi lưỡi của hắn ghé vào tai nàng, nhẹ nói: "
Nàng định trốn đi đâu?"
“Vương Gia, Ngài say rồi!” Nàng lấy tay đẩy hắn ra nhưng lại chạm vào một mảng da thịt nóng bỏng, nàng lập tức rút tay về. Trong màn phát ra tiếng cười nhẹ của Tuân Du: "
Bổn vương say rồi, chỉ có cơ thể mềm mại của A Di có thể giải…” Dứt lời, bàn tay to lớn của hắn phủ lên chỗ mềm mại trước ngực nàng, dịu dàng xoa niết. Ân Ly muốn đưa tay ra chặn lại nhưng lại bị tay hắn giữ lấy, đưa lên đỉnh đầu.
Nàng không thể động đậy nên đành vặn người đẩy ra sau nhưng lại khiến hắn càng thêm hưng phấn. Môi lưỡi Tuân Du đi xuống nhẹ gặm nhấm nhụy hoa nhỏ trước ngực bị che bởi lớp y phục của Ân Ly. Trong chốc lát, tiểu nhụy hoa đã dựng thẳng lên run rẩy dưới ánh trăng. Áo ngủ bị hắn ngậm lấy trở nên ướt đẫm, nhìn thật đáng thương.
“A Di…” Tuân Du vươn đầu lưỡi, thương tiếc liếm mút hai tiểu hồng mai đang nổi lên trước ngực nàng, thanh âm trầm thấp nghẹn ngào, tràn đầy tình dục. Cả người Ân Ly run lên, không biết bản thân nên né tránh hay đón nhận. Tuân Du thừa dịp chui vào áo ngủ của nàng, lướt qua phần eo nhỏ nhắn đi lên, phủ lên làn da mềm mại, mượt mà.
Hơi thở nặng nhọc, hắn nhìn nơi mềm mại trong tay bị tạo thành nhiều hình dạng khác nhau dưới lớp áo ngủ ẩm ướt thì hạ thân trướng đau khó chịu. Tuân Du một phen cởi phăng vạt áo trước của Ân Ly ra để lộ bầu vú trắng nõn, mịn màng trước mặt hắn.
“Không muốn!” Ân Ly giãy dụa kịch liệt. Tất cả những điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã và xấu hổ. Nhưng lúc này, Tuân Du đã bị dục vọng chế ngự. Hắn cảm thấy bản thân càng ngày càng say đắm trong cơ thể ngọc ngà, thơm tho của Ân Ly. Dưới ánh trăng trắng sáng, làn da của nàng trắng mịn như tuyết. Hai nhũ hoa trước ngực giống như hai trái mận đỏ đang đứng cô đơn. Hắn nhìn chằm chằm vào đó, yết hầu không ngừng nuốt vào, cuối cùng không chịu nổi mà ngậm lấy một bên vào miệng, cẩn thận nếm thử.
Tư vị ấy so với lúc qua lớp y phục càng khiến hắn say mê, mềm mại, ngọt thơm đến kỳ lạ. Đầu lưỡi trong miệng quấn lấy nhũ hoa, buộc chúng phải dây dưa với hắn, thi thoảng còn hung hăng liếm mút vài cái như muốn hút hết nước từ bên trong. Ân Ly chỉ cảm thấy trước ngực vừa trướng vừa đau, nàng vặn vẹo thân mình muốn hắn rút ra nhưng lại bị hắn càng hút càng chặt. Tuân Du thật hận bản thân không có một trăm cái miệng để nuốt hết toàn bộ thân thể nàng để nàng không thể rời xa hắn nữa!Đến khi hắn mở miệng buông ra thì đóa hồng mai kia sớm đã bị hắn ức hiếp ướt đẫm một mảnh, yếu ớt lộ trong không khí. Ân Ly tựa hồ có thể cảm giác gió lạnh buổi tối đều có thể lướt qua khiến nàng đau đớn. Tuân Du quay đầu không chịu buông tha nhũ hoa bên kia, một tay nắm lấy bầu vú, quả mận nhỏ càng ngày càng dựng thẳng lên, đầu vú dường như chảy ra mật dịch. Hắn vươn đầu lưỡi ra liếm láp một cách thương tiếc nơi trơn mịn mang theo mùi vị của nữ nhi. Hắn vừa nghĩ ra một chiêu mới.
Hắn dùng sức ngậm lấy tiểu hồng mai này cắn mút, mỗi lần đều khiến Ân Ly run rẩy cả người, cảm giác xa lạ quét qua khiến nàng vừa sợ hãi vừa si mê, dần dần cảm thấy dưới thân tràn ra chút chất lỏng kỳ quái .
Danh Sách Chương: