• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ cảm thấy sau một lúc lâu, sắc mặt Tuân Du đã trở nên có chút tái nhợt, gậy thịt bị nắm lấy dường như tê dại, trướng đến nỗi tím đen, gân xanh nổi lên, dù có làm như thế nào cũng không thể phát tiết ra. Tiếng gầm than nhẹ đã biến thành tiếng gào rống thống khổ. Hắn ngồi từ xa nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh như đang khẩn cầu giống như con dã thú bị thương và bất lực.

Trong lòng Ân Ly vô cùng rối rắm, hắn là vì cứu nàng nên mới bị thương, cũng là do nàng cầm nhầm rượu hòa xuân dược rửa vết thương cho hắn. Tuy là vô tình nhưng không thể phủ nhận nàng là người làm tình cảnh trở nên tồi tệ như vậy. Vị Vương Gia này lẽ ra có thể dùng nàng để phát tiết nhưng hắn lại tha cho nàng, tự mình chịu đựng sự dày vò. Nhìn thấy bộ dạng đau đớn của hắn, nàng cảm thấy rất hổ thẹn và áy náy.Ân Ly nghĩ làm người vẫn nên có lương tâm, huống chi đối phương là Vương Gia, còn là Vương Gia đã giúp đỡ mình. Nếu nàng chỉ lo cho bản thân mình thì quả thực không tốt. Ân Ly cắn cắn môi dưới, một lần nữa lấy hết can đảm, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn.

Vừa mới tới gần liền bị hắn bắt lấy cổ chân: “A Di, giúp ta…”

Nàng cố nén lại ý chí muốn chạy trốn, hoảng loạn đáp: “Tiểu nữ không biết nên giúp như thế nào…”

Tuân Du không nói gì, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, dùng sức kéo nàng ngồi xuống, ghé tai nàng nói nhỏ: “… A Di, chạm vào ta… Ta rất khó chịu…” Hắn bắt lấy cánh tay không ngừng rút về sau của nàng, ấn tới chỗ hạ thân của mình.Ân Ly chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mình dường như bị một cục sắt nóng đỏ đè lên, nóng đến nỗi khiến nàng cảm thấy đau. Nàng muốn rút về nhưng bị hắn gắt gao đè lại: “A Di… Ta sẽ không làm nàng bị thương, nàng giúp ta được không?"

Mặt Ân Ly nóng ran lên, vì đã nghĩ kỹ muốn giúp hắn nên cũng không nghĩ nhiều nữa. Nàng học bộ dáng vừa rồi của hắn, nắm lấy quái vật trong tay, di chuyển lên xuống.

Nhưng vật kia vật quả thực quá thô dài, một bàn tay căn bản không thể nắm hết được, thỉnh thoảng thoát ra khỏi tay nàng khiến hắn rít lên thở nặng nề.Ân Ly đành phải dùng cả hai tay đan vào nhau nắm lấy côn thịt của hắn luật động. Tay của nàng vừa mềm vừa trơn, tuy rằng động tác có chút trúc trắc nhưng lại mang đến cho hắn không ít khoái cảm. Hắn gào lên một tiếng, quy đầu tiết ra một chút chất dịch trong suốt.

“…A Di… nhanh chút…”Ân Ly cúi đầu không nói gì, cố gắng bỏ qua cảm xúc của vật trong tay mang lại, coi nó như một cây gậy là được rồi, không gì đáng sợ cả, lặng lẽ tăng tốc. Tuy nhiên, đối với Tuân Du mà nói như vậy cũng chỉ như muối bỏ biển, không giúp hắn giải quyết được cơn khát. Bàn tay to của hắn bao lấy tay nàng, di chuyển thật nhanh. Một lúc sau cuối cùng cũng ra rồi.

Chất lỏng trắng đục nóng bỏng dính đầy lên tay Ân Ly. Tuân Du vẫn tiếp tục nắm tay nàng ra sức luật động để duy trì khoái cảm, côn thịt bị chịu đựng đã lâu phun ra chất dịch trong thời gian nửa chén trà mới dừng lại.

Nửa chén trà: 5 phút (một chén trà: 10 phút, đây là một trong những cách tính thời gian ngày xưa của Trung Quốc).

Tuân Du thở hổn hển, ôn nhu nắm lấy tay nàng, nhặt y phục trên mặt đất lên, cụp mắt xuống giúp nàng lau sạch tinh dịch trắng đục trên mỗi ngón tay một cách cẩn thận, vẻ mặt ôn nhu mà chân thành. Đôi bàn tay mà hắn đang nâng niu trong lòng bàn tay giống như là bảo bối thế gian vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK