Khung cảnh bỗng chuyển đến một đại điện nguy nga, một nam tử đang mặc long bào ngồi ở phía trên, xung quanh có rất nhiều người đang đứng, chính giữa đại điện có một nam nhân mặc cẩm bào (*) và một nữ nhi đang quỳ xuống. Người đàn ông mặc cẩm bào chỉ vào nữ nhi đang quỳ trên mặt đất không biết đang nói gì. Gương mặt người con gái không hề sợ hãi, thản nhiên trả lời hắn. Một lúc sau, một cung nhân cầm bút và mực đặt trước mặt nàng. Nàng cầm bút lên viết, nét bút rồng bay phượng múa, bút tích giống hệt với bút tích của nam tử trong thư phòng kia. Mọi người bàn luận xôn xao, chửi mắng nữ tử, còn nàng chỉ cúi đầu im lặng.(*) Cẩm bào: áo bào bằng gấmKhung cảnh quay lại căn phòng nhỏ, nữ tử trong đại điện cũng xuất hiện ở đây, vẻ mặt lạnh lùng nhìn người hầu đang cầm bình rượu trước mặt, cười nhẹ cầm ly rượu lên uống cạn...Ân Ly chậm rãi mở mắt ra, trước mắt nàng là một đôi mắt thâm sâu khó dò, trong mắt dường như còn có gì đó mà nàng không hiểu được. Tâm trí nàng dường như vẫn đang dừng lại trong giấc mơ kỳ lạ kia, ngơ ngác nhìn khuôn mặt trước mặt, mãi cho đến khi nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên gương mặt ấy.
Cuối cùng, nàng cũng định thần lại, mới phát hiện người đàn ông trước mặt là vị Thất Vương Gia kia. Điều đáng sợ hơn nữa là nàng còn đang nằm trong vòng tay của hắn.Ân Ly hoảng sợ bật dậy, may mà Tuân Du kịp thời giữ nàng lại mới không bị đụng trúng vào đầu bởi vì hiện tại hai người đang ở trong xe ngựa
“Nàng hấp ta hấp tấp gì chứ!” Tuân Du cười mắng.Ân Ly rút bàn tay đang bị hắn nắm ra, để sang một bên: “Vương gia, chúng ta thoát ra như thế nào vậy?.”
“Thị vệ của Vương phủ tìm thấy chúng ta.”
Tuân Du trầm mặc một lát, sau đó nhìn khuôn mặt đang rũ xuống của nàng nói thêm: “Qua một thời gian nữa ta sẽ đích thân đến Biện Châu gặp cha nàng cầu thân.”Ân Ly kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn. Nàng cho rằng những gì Vương Gia nói trong căn hầm kia chỉ là lời nói đùa thôi, nàng cũng không để trong lòng, không nghĩ tới lời hắn nói lại là thật.
“Vương Gia là con cháu dòng dõi hoàng tộc, thân phận tôn quý, còn tiểu nữ chỉ là một cô nương thôn quê dân dã, không xứng với người, Vương Gia chê cười rồi." Ân Ly nói tiếp: "
Chuyện xảy ra đêm qua chỉ là hành động bất đắc dĩ, Vương Gia không cần giữ trong lòng, tiểu nữ cũng sẽ không lấy chuyện này ra ép buộc Ngài, xin Ngài yên tâm."
Tuân Du cười nói: “Lời bổn vương nói là xuất phát từ tận đáy lòng, nếu ta không muốn thì không ai có thể làm gì được, càng không sợ cái gì mà ép buộc hay không ép buộc! A Di, ta thực sự muốn cưới nàng, nàng thật sự không nhận ra sao?"Ân Ly trầm mặc, nàng thật sự nghĩ không ra lý do gì khiến Vương Gia trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi như vậy liền muốn cưới nàng. Tuy nàng xinh đẹp nhưng cũng không đến mức khuynh nước khuynh thành. Trong Kinh Thành, khuê nữ nhà danh gia vọng tộc nhiều như vậy, muốn tìm một người xinh đẹp hơn nàng cũng không ít. Nếu nói là muốn liên hôn với Ân Ly nàng thì càng không hợp lý. Cha nàng chỉ là một viên quan tam phẩm nhỏ bé, không can dự tới việc tranh chấp triều chính, đối với đại nghiệp kế vị của Vương Gia cũng không giúp được gì.
Hít một hơi thật sâu, Ân Ly ngẩng đầu nhìn Tuân Du, đôi mắt trong veo như nước: “Vương gia, tiểu nữ từ trước đến này chưa bao giờ có suy nghĩ ảo tưởng nào, chỉ muốn gả cho một người bình thường, sống một cuộc sống bình lặng, yên ổn.”
Tuân Du nghe những lời nàng nói, trái tim đột nhiên đau đớn, nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng. Hắn cảm thấy bản thân như bị dội một chậu nước lạnh, lạnh đến thấu xương. Hắn cảm thấy bản thân từ trước đến nay đều đang làm sai. Từ khi trọng sinh đến nay, hắn một lòng muốn bắt đầu lại từ đầu bảo vệ nàng nhưng lại không nghĩ tới việc nàng có nguyện ý hay không.Đời trước nàng vì hắn mà chết, hắn đau khổ vô cùng. Hiện tại nghĩ đến nếu kiếp trước nàng chỉ gả cho một người bình thường, không gả cho hắn thì nói không chừng nàng có thể đã có một cuộc sống yên bình như nàng mong muốn.
Cả hai người đều không nói gì thêm suốt dọc đường về phủ công chúaXe ngựa dừng lại, Ân Ly đợi một lúc lâu cũng không thấy Vương Gia có phản ứng gì, chỉ rũ mắt nhìn xuống dưới không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nàng đứng dậy hành lễ với hắn: "
Vương Gia, tiểu nữ xin phép cáo từ trước." Dường như Tuân Du không nghe thấy, nét mặt không có biểu cảm gì, cơ thể bất động. Ân Ly nghĩ, có lẽ những gì nàng vừa nói khiến Vương Gia không vui. Có lẽ hắn trước nay chưa bị nữ nhân từ chối bao giờ, cảm thấy mất mặt nên không thèm để ý đến nàng nữa. Nghĩ vậy, nàng đứng dậy, vén rèm xuống xe vào trong phủ.
Danh Sách Chương: