Khi Cố Hàm Yên nói những lời này, không hề quay đầu lại, cũng chỉ dừng chân, giọng nói hơi lạnh, âm lượng không nặng không nhẹ, vừa vặn có thể khiến cho Tô Ánh Nguyệt nghe vô cùng rõ ràng.
Vừa nói xong, cô ta một lần nữa nhấc chân đi về phía trước.
Đấy lòng Tô Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cho dù là ngôi sao điện ảnh quốc tế thì làm sao, lời mở đầu cũng vẫn tầm thường như vậy.
Hai người đi được một đoạn, Cố Hàm Yên phát hiện Tô Ánh Nguyệt vẫn không lên tiếng, quay đầu lại nhìn cô: "Cô không có gì muốn nói sao?"
"Tôi cò gì muốn nói chứ?" Tô Ánh Nguyệt trừng mí mắt: "Thứ nhất, cô không phải là ba mẹ của Trần Minh Tân, thứ hai, về vấn đề xứng hay không xứng, cô nói là được?"
Ngữ điệu của Tô Ánh Nguyệt lười biếng, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lẽo.
Người phụ nữ thích nhúng tay nhúng chân vào chuyện của người khác, thật sự rất đáng ghét.
"Cô…" Cố Hàm Yên không ngờ rằng Tô Ánh Nguyệt lại bình tĩnh như vậy.
Cô ta hít sâu một hơi, nói với chính mình phải tỉnh táo, hiện tại vẫn đang ở Tô thị, lúc nào cũng có người đi qua, cô ta nhất định phải giữ hình tượng.
"Đặc điểm lớn nhất của cô chính là không biết trời cao đất rộng và mồm miệng sắc bén." Cố Hàm Yên khẽ vân vê mái tóc của mình, hơi ngẩng đầu lên, không tự chủ được tỏa ra hơi thở tao nhã.
Tô Ánh Nguyệt lùi về sau hai bước, ánh mắt chỉ dừng lại một giây trên mặt cô ta: "Mặc dù người từng trả sẽ luôn có rất nhiều kinh nghiệm và lý lẽ, nghe có ve giống như lời nói rất chí lí, thế nhưng, tác dụng lại không lớn lắm."
Nếu như Cố Hàm Yên nói cô mồm miệng sắc bén, vậy thì cô phải thể hiện thật tốt cho cô ta xem mới được.
Cố Hàm Yên giống như nhìn thấy sinh vật quý hiếm, ánh mắt cẩn thận đánh giá Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt hào phóng để cho cô xem, chắc hẳn đã gặp qua tình cảnh này rồi, lại là ngôi sao điện ảnh quốc tế có bối cảnh rất lớn, cô chưa từng gặp qua người nào mặt dày đến như vậy, nói chuyện không lưu chút tình cảm nào.
Cố Hàm Yên đánh giá xong, nhíu mày khẽ cười, động tác này đối với phụ nữ mà nói không hề đẹp mắt, cô ta làm hết lần này tới lần khác, liền lộ ra vài phần quyến rũ.
"Cô rất tự tin, nhưng hai người ở chung một chỗ, không phải chỉ có suy nghĩ cho nhau là đủ rồi, dù sao con người cũng phải sống trong tập thể, nhiều khi, cũng không thể không để ý đến ánh mắt của người khác được."
Ngữ khí của Cố Hàm Yên đột nhiên trở nên cao thâm khó lường: "Mặc dù không biết Minh Tân coi trọng điểm nào ở cô, nhưng…"
Cô ta không nói nốt câu nói phía sau, mà chỉ thâm trầm nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, sau đó xoay người rời đi.
Tô Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng của cô vài giây, sau đó mới xoay người trở lại phòng làm việc của mình.
Sau khi ngồi xuống, cô cầm lấy tài liệu đặt trước mặt, sau đó lại ném mạnh xuống bàn, giống như trút giận.
Làm sao có thể không tức giận được cơ chứ.
Những ngày qua, cô ở bên cạnh Trần Minh Tân vô cùng tốt, đột nhiên lại nhảy ra một người phụ nữ xinh đẹp, cô ta không chỉ nhúng tay nhúng chân vào mối quan hệ giữa cô và Trần Minh Tân, mà còn vô cùng sâu hiểm khó dò, giống như biết chuyện gì đó vậy.
Đúng vào lúc này, điện thoại trên bàn Tô Ánh Nguyệt vang lên.
Cầm lấy xem, phát hiện là tin nhắn của Trần Minh Tân: Trưa nay, muốn ăn gì?
Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua thời gian, mười rưỡi rồi, nói sớm cũng không sớm, nhưng cũng vẫn chưa đến giờ cơm trưa.
Hôm nay anh không bận sao? Còn có thời gian nhắn tin?
Mặc dù trong lòng Tô Ánh Nguyệt nghĩ như vậy, nhưng vẫn gửi lại tin nhắn cho anh.
Sau khi gửi tin nhắn xong, lại không thấy anh phản hồi trở lại.
Chỉ là gửi một tin nhắn hỏi cô muốn ăn gì thôi hay sao?
Tô Ánh Nguyệt đặt di động sang một bên, bắt đầu làm việc.
…
Đến trưa, Tô Ánh Nguyệt cùng An Hạ vừa ra khỏi cửa lớn của công ty, đúng lúc nhìn thấy Trần Minh Tân từ trên xe bước xuống.
An Hạ chào hỏi Trần Minh Tân trước, quy củ giống như một học sinh tiểu học, thấp đầu gọi anh: "BOSS Trần."
"Cô An." Trần Minh Tân khẽ gật đầu với cô ấy, sau đó quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt: "Đã đặt nơi xong rồi."
Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía An Hạ: "Cô An cũng đi cùng chứ."
"Ách… Không cần đâu, tôi tự mình ăn cơm cũng được rồi, ăn một mình, không khí trong lành…" An Hạ rất tự giác lắc đầu, giơ tay tỏ ý từ chối, nhưng vẫn là bị Tô Ánh Nguyệt kéo đi.
Hằng ngày, cô đều cùng ăn cơm với An Hạ, cũng không thể chỉ vì Trần Minh Tân đến, mà để cho cô ấy ăn cơm một mình được.
Huống hồ mỗi ngày hai người đều gặp mặt, có cần phải ăn một bữa cơm trưa thôi mà chỉ có thế giới của hai người như vậy không!
Mấy người vừa ngồi xuống, Bùi Chính Thành đột nhiên gọi điện tới.
Trần Minh Tân lấy điện thoại ra nhìn một cái, liền trực tiếp dập máy.
Tô Ánh Nguyệt ngồi bên cạnh anh, nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị tên Bùi Chính Thành, nghi hoặc hỏi anh: "Vì sao anh không nhận điện thoại của Bùi Chính Thành?"
Lí do của Trần Minh Tân khiến cho người ta không có cơ hội phản bác: "Lúc ăn cơm không muốn bị quấy rầy."
"…" Lí do thật sự rất chính đáng.
Có điều, lúc ăn cơm, Trần Minh Tân không muốn bị người khác quấy rầy, nhưng trong khi ăn cơm lại vẫn nhận hai cuộc điện thoại của thư ký.
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên hiểu ra cái gì đó.
Trần Minh Tân rõ ràng là sợ Bùi Chính Thành tới tìm anh, chính xác mà nói, anh sợ Bùi Chính Thành dẫn theo Cố Hàm Yên tới đây.
Người đàn ông hiểu chuyện tránh gây hiềm nghi như vậy thật sự rất tốt.
Mặc dù Cố Hàm Yên luôn bày ra dáng vẻ muốn nhúng tay nhúng chân vào mối quan hệ giữa cô và Trần Minh Tân, nhưng cũng may Trần Minh Tân từ trước đến nay vẫn không để cho cô ta có cơ hội đó.
Trần Minh Tân tự mình biết tránh hiềm nghi, Tô Ánh Nguyệt cũng không có ý định nói chuyện với Trần Minh Tân về dự án hợp tác lần này giữa Tô thị và Cố Hàm Yên.
Đạo lý rất đơn giản, nếu như cô lại nhắc đến Cố Hàm Yên trước mặt Trần Minh Tân, không phải là càng khiến anh ghi nhớ tên của Cố Hàm Yên trong lòng hơn hay sao.
Hơn nữa, như vậy cũng sẽ khiến cho đối thủ xem thường, sẽ coi cô thật sự chỉ là cô gái biết ăn uống vui chơi mà thôi?
…
Hai ngày tiếp theo, Tô Ánh Nguyệt luôn bận rộn dự án hợp tác với APP, cô đã tăng ca mấy ngày liền.
APP này dành cho những người trẻ thích chơi, đa số những người cùng nhau tham gia đều đang sử dụng APP này, cho nên mức độ nhiệt tình của mọi người đều rất cao.
Còn có một nguyên nhân Tô Ánh Nguyệt không muốn thừa nhận, đó là bởi vì Cố Hàm Yên.
Sau khi nói qua những điều liên quan đến công việc, đến lượt Cố Hàm Yên ra sân.
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt thật sự không thích tiếp xúc với Cố Hàm Yên trong khi làm việc, nhưng cũng không còn cách nào khác.
"Ánh Nguyệt, phía bên kia gọi điện thoại đến, Cố Hàm Yên đã tới rồi, bảo chúng ta cử một người phụ trách qua đó."
An Hạ đẩy cửa đi vào, một bên đặt ly cà phê xuống bàn làm việc của Tô Ánh Nguyệt, một bên nói chuyện với cô.
"Được, tớ biết rồi." Tô Ánh Nguyệt nhẹ gật đầu.
Việc gì nên đến thì có tránh cũng không được, hôm nay đã là thứ sáu, chỉ cần đợi Cố Hàm Yên làm xong ở đây, thì dự án hợp tác APP này có thể đi vào quỹ đạo, khi đó có thể kết thúc công việc được rồi.
Gần đây thật sự quá bận rộn rồi.
Tô Ánh Nguyệt cất kỹ đồ đạc của mình, sau đó dẫn theo An Hạ đi về phía phòng chụp ảnh bên kia.
May mắn hôm qua cô đã mang xe của mình từ bên chung cư trở lại, bằng không, bây giờ cô muốn đi đâu cũng rất bất tiện.
Đợi đến khi cô lái xe đưa An Hạ đến phòng chụp ảnh, quá trình chụp ảnh đã bắt đầu rồi.
Cô nhìn kỹ thời gian, nếu tất cả đều thuận lợi, vậy thì cô có thể tan làm trước thời gian rồi, sau đó có thể về nhà ngủ một giấc thật ngon lành.
Quan trọng là quá trình chụp ảnh phải diễn ra thật thuận lợi mới được.